PHẬT DẠY VỀ HIẾU HẠNH
Rằm tháng
bảy còn gọi là ngày trung nguơn, ngày báo hiếu, cũng là ngày tự tứ. Tự tứ
tức là ngày Phật hoan hỷ. Với người Phật tử Việt Nam, nói báo hiếu thì dễ
hiểu hơn. Vì trong ngày này, tất cả những người con đều một lòng hướng về
đấng sanh thành dưỡng dục của mình. Và tùy theo hoàn cảnh, khả năng, thực
hiện hiếu hạnh để đền đáp phần nào thâm ơn này.
Vấn đề hiếu
đạo trong nhà Phật phải được chúng ta hiểu và hành như thế nào?
Thường trong
kinh nói hiếu là mẹ của tất cả các công đức, hiếu là đầu của tất cả các
hạnh. Hạnh hiếu là hạnh của Phật, đạo hiếu là đạo của Phật. Như vậy, dù
chưa phải là người Phật tử qui y Tam Bảo, giữ giới của Phật, nhưng biết
hiếu đạo, tức là chúng ta đã làm theo lời Phật dạy. Vì vậy, ở Việt Nam
chúng ta, việc thống kê số lượng Phật tử khó có thể chính xác. Bởi vì đạo
dân tộc là đạo hiếu. Mà đạo hiếu là đạo Phật.
Hôm nay chúng
tôi nêu lên hai việc mà người Phật tử có thể thực hiện được trong vấn đề
hiếu đạo.
Thứ nhất là
hiếu hạnh về phương diện hình thức vật chất. Đây là việc bổn phận mà tất
cả những người con có cha có mẹ đều phải thực hiện.
Mỗi người
chúng ta đều có phúc nghiệp riêng không ai giống ai. Trên đời này có những
người dư dả kể từ hồi còn nằm nôi, có kẻ cả một đời vất vả mà không tạo
nên được một nóc nhà. Như vậy làm sao trôi tròn được hiếu hạnh, làm sao tu
tập được hiếu đạo. Do đó ở đây tôi nêu lên cái tâm là trọng yếu. Tùy theo
tấm lòng của chúng ta.
Trong nhà Phật
thường dạy: Tâm thành thì việc tốt. Tâm thành, dù một việc hết sức bình
thường mà tác dụng, kết quả rất to lớn. Cho nên nói đến đạo Phật là nói
đến tâm. Việc làm của người con Phật là căn cứ từ nơi tâm. Mọi sinh hoạt
của chúng ta phải xuất phát từ tâm chân thành. Phật dạy nói lời gì, làm
việc gì đều phải từ chân tâm. Lượng bao nhiêu cũng tốt nhưng phẩm chất mới
thật có giá trị.
Nói tâm thì ai
cũng có tâm. Ai cũng là con người, ai cũng có nước mắt cùng mặn, máu cùng
đỏ, ai cũng có cha có mẹ, có sự sống. Chúng ta ngồi đó ca tụng rằng mẹ
sinh ra với bao nhiêu nhọc nhằn năm tháng nuôi nấng. Mẹ là cồn đảo của
con, là sự bảo bọc, là sự sống v.v… Ca tụng chừng nào mới hết. Bút mực nào
tả được. Chỉ có đem lòng thành, tùy theo hoàn cảnh, phúc báo của mình…
Theo đó mà trôi tròn hiếu đạo. Việc này ai cũng có thể làm được. Một điều
hết sức hổ thẹn nếu như chúng ta chỉ nói mà không làm được. Như vậy chúng
ta chỉ nói suông, không có giá trị. Điều này phải nên tránh xa.
Có câu chuyện
thế này. Một tu sĩ nọ muốn đi đến Tây Phương để tìm gặp Phật Tổ. Nhiều
người biết được nên gởi gắm phẩm vật và những nguyện ước của họ cho tu sĩ,
mong khi vị này đến được cảnh giới Tây Phương sẽ vì họ mà dâng lên cúng
dường Phật Tổ. Nhưng đường dài gian khó, năm lụn tháng chầy vị tu sĩ này
quá mệt mỏi, do đó nên ông quên và vất bỏ hết những gì bạn hữu gởi gắm.
Tuy nhiên, ông cũng đến được Tây Phương, nhưng khi tới nơi, ông mới vỡ lẽ
tất cả những vị gởi phẩm vật cúng dường đó đã đến hầu bên Phật hết rồi.
Hỏi ra mới biết ông đã vứt hết những phẩm vật do lòng chí thành của bạn
hữu dâng cúng Phật. Do đó vị tu sĩ này phải chịu quả báo, trở về lặn hụp ở
chỗ bùn nhơ ẩm thấp, để mò tìm những vật gì ông đã vứt đi. Cho nên nói
được thì phải làm được. Bằng không thì tốt hơn hết đừng nói. Mọi việc đều
quý ở chỗ tâm thành.
Phật nói ai
cũng có tâm hết, không ai mà không có tâm. Cũng giống như con người của
chúng ta có hơi thở, có sự sống, có quả tim. Có người hiểu quả tim đó là
tâm, nhưng không phải. Tim đó là một khối thịt. Nó chỉ hoạt động theo chức
năng sinh học mà thôi. Còn tâm theo đạo Phật thì không hình không tướng,
sẵn ở nơi ta mà cũng bàng bạc khắp nơi. Muốn trở về tâm trước tiên ta phải
nhận diện lại được nó. Đừng chạy ra bên ngoài, mà hãy nên xoay lại chính
mình thì mới có thể nhận và sống được với tâm.
Kết lại, chủ
yếu của đạo Phật là quay về nhận lại bản tâm của mình. Làm bất cứ việc gì
cũng từ tâm. Hãy bình thản, sáng suốt thì sẽ thấy tâm mình.
Đó là việc
cung phụng cha mẹ, đối với người không đủ điều kiện vật chất thì người ấy
nên dùng tâm mà báo hiếu với song thân. Tôi có gặp một hoàn cảnh của người
nông dân thật đáng thương. Nhà anh cách nhà mẹ của anh chỉ một con sông mà
quanh năm anh không về thăm được một lần. Anh kể suốt ngày hai vợ chồng
quần quật làm thuê làm mướn để nuôi một đám con nheo nhóc. Mái nhà đàng
hoàng còn không có, làm sao lo được cho mẹ. Anh rất mặc cảm khi gặp mọi
người. Rồi con cái lớn lên, hai vợ chồng già yếu, chúng có được học hành
gì đâu, cũng làm thuê làm mướn để kiếm sống như cha mẹ. Anh rất đau buồn
khi nghĩ về mẹ già.
Gặp anh trong
hoàn cảnh như vậy, tôi cũng không thể giúp đỡ gì hơn là khuyên anh hãy
sống hết tình bằng cái tâm của mình. Tôi nói với anh rằng bất cứ hạng
người nào trên đời này, có địa vị, không địa vị, già trẻ, giàu nghèo,
người lành lặn hay khuyết tật… đều có tâm cả. Phật nói ai cũng có viên
ngọc quí báu, tức là tính giác, là Phật tâm. Nên ai cũng có khả năng thành
Phật. Anh cũng có, không nên mặc cảm.
Anh cứ sống
bình thường, không nên trốn lánh tất cả. Cuộc sống như thế là do nghiệp
cảm của anh từ quá khứ. Bây giờ phải gầy dựng lại, bằng cách nghĩ nhớ điều
lành, làm việc lành, nói lời lành trong khả năng có được của mình. Như vậy
tương lai khả dĩ chuyển được nghiệp xấu của anh.
Tôi nhớ có lần
Hòa thượng cũng kể một chuyện về hiếu đạo. Trong một gia đình trung lưu nọ
có hai người con được cha mẹ nuôi dưỡng dạy dỗ tương đối chu đáo. Lớn lên
cả hai đều lập gia đình. Song hai anh em có hai tính chất khác nhau.
Người em vâng
lời dạy của cha mẹ, giữ truyền thống gia tộc, giáo dục con cái tốt, làm
bổn phận đối với ông bà cha mẹ, xóm làng, xã hội. Những ngày kỷ niệm trong
gia tộc, anh đều về thăm cha mẹ, gặp gỡ những anh em ruột rất là hài hòa.
Anh sống bình thường như vậy và không hề nói rằng mình tu hiếu hạnh.
Nhưng người
anh lại khác. Vị này cũng có gia đình, người bạn đời cũng là một người
tốt, có kiến thức, biết gầy dựng và gìn giữ hạnh phúc gia đình, con cái
cũng được dạy dỗ đàng hoàng. Cứ mỗi lần về gặp bố mẹ, anh đọc đi đọc lại,
bố dạy con phải vầy, phải kia, song thực hiện những lời dạy đó thì không
bằng người em. Ông em không nói mà làm, ông anh nói thuộc lòng mà không
làm.
Hòa thượng kết
lại: Người em mới thực sự có lòng hiếu thảo với cha mẹ. Còn người anh chưa
thể thực hiện được đạo hiếu.
Rõ ràng quý ở
cái tâm. Mà tâm thì ai cũng sẵn có, đâu đợi phải giàu sang, đầy đủ tiện
nghi vật chất mới có.
Là con Phật,
chúng ta thực hiện lời Phật dạy, sống hiếu hạnh với cha mẹ bằng một cái
tâm như thế. Tuy nghèo nhưng tâm giàu cũng có thể đền đáp thâm ân sâu dày
của cha mẹ như thường.
Lại, trong nhà
Phật, người biết qui y, tu tâm dưỡng tánh, sống nhẹ nhàng, thực hiện lời
Phật dạy… tức là thực hiện hiếu đạo. Chúng ta cố gắng làm sao trong gia
đình không xảy ra chuyện gì gay cấn. Cuộc sống có bao lâu. Vô thường nhanh
chóng, mọi thứ luôn đổi thay, không gì có thể nắm lại được. Như mái tóc,
dù quý vị có uốn, nhuộm, sửa soạn thế nọ thế kia, nhưng quên bẵng đi một
thời gian thì nó điểm sương rồi rụng bớt, già cỗi, không còn đẹp như thuở
nào nữa. Vật mà mình luôn nâng niu, săn sóc cũng không bảo đảm được.
Người có phúc
báo lớn lao, thân tướng trang nghiêm đẹp đẽ như Phật nhưng đến tám mươi
tuổi cũng phải già nua, mệt mỏi rồi nhập Niết Bàn. Huống là thân của chúng
ta, đủ thứ u nhọt, bệnh hoạn, có gì sung sướng, tốt đẹp, vui vẻ đâu. Do đó
tranh cãi nhau làm gì. Song muốn hài hòa gia đình, bản thân chúng ta phải
làm gương trước. Nhẫn nhịn nhu hòa để kết hợp mọi người. Không thể có kiểu
trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Sống hài hòa tức là sống theo tinh thần
Phật dạy, thân miệng ý đều phải hòa đồng nhau. Làm việc gì với tâm hòa hợp
thì kết quả sẽ tốt. Cung dưỡng phụng sự cha mẹ cũng như vậy.
Điều thứ hai
là thực hiện đạo hiếu trên phương diện tinh thần. Phật dạy người con có
hiếu là cố gắng hướng dẫn, khuyến khích cha mẹ đến với Tam Bảo, với Phật
pháp. Đến với Phật pháp để làm gì? Đến với đạo để tìm hiểu, học hỏi nếp
sống và lời dạy của Phật. Từ đó bản thân ta có một nếp sống đạo, nếp sống
như lời Phật dạy…
Hướng dẫn cha
mẹ đến với đạo, tạo điều kiện cho những người thân học hiểu giáo lý để áp
dụng lời Phật dạy vào trong đời sống. Việc làm này đối với người không
tin, không muốn đến chùa, chúng ta động viên khuyến khích không phải dễ
đâu. Người đã không chịu tin thì dù có nói gì họ cũng vẫn không nghe. Có
những vị đến chùa chỉ đứng ở ngoài chứ không chịu vô hoặc bảo thắp một cây
nhang cúng Phật, họ nói rằng mê tín dị đoan.
Với những
trường hợp này, người con phải khéo lấy bản thân làm niềm tin cho gia
đình. Ví dụ chúng ta nói tu thì mình phải có đức hạnh, có đạo lý mới hướng
dẫn khuyến khích người trong nhà được. Vì vậy, người con muốn thực hiện
hiếu hạnh về mặt tinh thần thì tâm phải sáng suốt, kiên trì, tế nhị mới
được.
Có một Phật tử
là dược sĩ, gia đình khá giả. Ông chồng ngày xưa là cậu ấm. Hai gia đình
môn đăng hộ đối. Họ sống với nhau rất là tâm đắc hạnh phúc, sanh được bốn
năm người con. Con cái đều dễ dạy, học giỏi. Nhờ có bằng cấp dược sĩ, cô
mở tiệm thuốc, rất khá giả.
Nhưng cô ít
được đi chùa, vì phải làm bổn phận với chồng với con. Chồng là một cậu ấm
từ bé nên lớn lên ông vẫn theo quan niệm phong kiến, bắt vợ phục vụ rất
vất vả. Gia đình giàu có nhưng công việc hàng ngày không hở tay. Tuy nhiên
cô vẫn cố gắng qui y và tìm cách học Phật. Cô lồng băng giảng của Hòa
thượng, của quí thầy vào những băng nhạc Tây, nhạc Tàu. Lúc nào không có
ông thì bà nghe băng giảng của Hòa thượng. Bất thần ông tới, nếu bà không
tắt kịp thì ông phải nghe. Nghe nhiều lần ông để ý, nên đặt cái máy tốt
hơn, lớn hơn ngay chỗ đó, chuẩn bị sẵn những băng nhạc kích động. Mỗi lần
bà mở băng giảng của Hòa thượng thì ông mở nhạc lớn hơn, làm náo động cả
bên ngoài. Bà không hề nói gì. Ông để ý thấy vợ tuyệt nhiên không có một
sự phản đối nào. Ông lấy làm lạ, không biết mấy ông sư dạy gì mà bà này
hay. Hôm đó tới ngày rằm, bà đi chùa, ông xin theo. Ông lái xe đưa bà đi,
nhưng tới chùa ông đứng ngoài, không vô. Bà rủ vô thắp nhang, ông bảo
thôi, tôi đâu có tội gì phải thắp nhang. Bà vào lễ Phật, cúng dường nhanh
rồi ra về. Cứ thế, ông tìm mọi cách phá việc tu học của bà nhưng bà vẫn cứ
kiên trì chịu đựng. Cuối cùng ông theo bà.
Ông xin sám
hối với bà. Rồi từ đó mỗi tháng trên Chơn Không, Hòa thượng giảng một
tuần, ông đều có mặt. Những lần đầu, chỉ có mấy ngày mà ông nhớ con nhớ
gia đình quá, muốn bỏ cuộc về. Nhưng lại nghĩ đến bà, ông càng thương nên
gắng nghe giảng nghe dạy. Sau đó, ông phát tâm tu, xuất gia được một thời
gian thì chết.
Câu chuyện cho
ta thấy kết quả của sự kiên tâm. Nếu trong gia đình mà gặp người bạn đời
khó như vậy thì chúng ta phải kiên tâm mới vượt qua được. Tóm lại, nếu tâm
vững chắc, tâm kiên cố thì việc gì cũng thành công.
Vì vậy về mặt
tinh thần, hướng dẫn cha mẹ tu tập, gặp khó khăn chúng ta đừng nản, đừng
buồn, đừng bỏ qua mà cố gắng thực hiện hiếu hạnh cho được. Đây chính là
tu. Khi người thân không chịu đến với đạo, chúng ta muốn đem đạo lý đến
với họ thật là khó. Nhưng nói một lần không được thì hai lần, ba lần… phải
cố gắng, cuối cùng duyên thuận, tốt rồi thì người ta chịu nghe. Bởi vì
thật ra người thân của mình có mối quan hệ huyết thống, tình cảm gia đình
là một sợi dây ràng buộc nhiều đời khó dứt, nên rồi cũng phải theo nhau,
nghe nhau.
Vì vậy trong
quan hệ gia đình, nếu đạo tâm chưa vững, hành trì pháp môn chưa đắc lực,
thì kết quả về sự tu học của mình và người thân chưa có là bao. Nên biết
sợi dây luyến ái gia đình chưa cắt đứt thì đạo tâm chưa phát huy được,
định tuệ chưa đầy đủ được. Việc tu hành chưa sâu sắc, thì chưa có lợi
lạc. Trong kinh Tạp A hàm, Phật bảo các thầy Tỳ khưu, nếu người thọ trì
bảy thứ thọ, người ấy sẽ được sinh lên cõi trời Đế Thích. Chính trời Đế
Thích ngày xưa đã tu pháp này mà trong đó hiếu hạnh là gốc. Ông thường hay
cúng dường cha mẹ và các bậc tôn trưởng. Dung mạo ôn hòa, lời nói nhu
nhuyến, không nói lời ác, không nói hai lưỡi, thường nói lời chân thật.
Đối với thế gian bỏn xẻn, ông tuy tại gia nhưng không bỏn xẻn, thường hay
bố thí bình đẳng tất cả. Nên sau đó ông được sanh lên cõi trời.
Vì vậy đối với
cha mẹ, các bậc tôn trưởng, dung mạo chúng ta phải ôn hòa, lời nói dịu
dàng. Ví dụ hôm nào trong nhà có chuyện không vui. Chúng ta cũng phải cố
gắng giữ tâm mình. Không nên đổi nét mặt hay nói những lời không có đạo lý
gây sự tỵ hiềm, mất đi tình nghĩa trong nhà. Những việc này từ đâu mà có?
Cũng từ tâm thôi. Khi tâm phiền não không an, thì những bức xúc trong tâm
sẽ hiện ra bộ dáng, gương mặt hầm hầm, lời nói khó nghe. Khi nổi nóng lên
nói những lời ác độc, gây sự hiềm thù, mất hết đạo lý. Đó là những điều
cấm kỵ, người Phật tử không nên như thế.
Thêm nữa, Phật
dạy người tu hiếu hạnh còn là người biết bố thí. Bố thí là gì? Bố là mở
rộng, thí là ban cho, ban cho rộng rãi. Theo tinh thần thiền, bố thí là
buông bỏ. Buông bỏ cái gì? Buông bỏ những cố chấp, tham lam, hẹp hòi, tăm
tối, nhỏ nhen của chính mình. Do đó, người tu có thể bố thí trong bất cứ
lúc nào, ở đâu cũng được. Nếu thấy có gì cần buông bỏ thì buông bỏ. Nếu
chịu kiểm lại thì sẽ thấy còn có nhiều cái phải buông bỏ. Hãy mở rộng lòng
ra để khoan thứ. Cho nên, trong gia đình có lỗi lầm gì, chúng ta tự khuyên
nhắc, tha thứ cho nhau, chứ không cố chấp làm khổ cho nhau. Đó là hiếu
thuận.
Người tu chúng
ta thường phải nhìn lại mình, phản quan tự kỷ hay là phản bổn hoàn nguyên.
Phản quan tự kỷ tức xoay lại lòng mình. Xoay lại để làm gì? Để xem những
gì còn vướng mắc, không đúng đạo lý, còn khuyết dở, kém cỏi, hẹp hòi của
chính mình, thì buông bỏ đi. Đó chính là thực hiện được những lời của Phật
dạy.
Tóm lại, ở đây
Phật dạy người muốn được quả phúc như trời Đế Thích thì trước nhất phải
hiếu hạnh, sau đó phát khởi tâm rộng rãi bố thí. Như vậy mới mong hoàn bị
được nhân cách, hưởng những phúc lạc cao hơn nữa. Cuối bản kinh ấy, Phật
nói bài kệ thế này:
Cúng dường cho cha mẹ
Và
gia tộc tôn trưởng,
Lời nhu hòa cung kính,
Lìa lời thô hai lưỡi,
Điều phục tâm bỏn xẻn,
Thường nói lời chân thật,
Cõi trời ba ba kia,
Thấy người hành bảy pháp,
Đều nói với họ rằng,
Sẽ
sanh cõi trời này.
Nên biết cúng
dường cho cha mẹ và các bậc tôn trưởng là thực hiện hiếu đạo. Khi làm việc
này lời nói phải nhu hòa, cung kính, dứt bỏ những lời thô ác, những lời
gây sự nghi kỵ, hiềm thù. Với xã hội hiện tại, mọi người đều hoan nghinh
và thực hiện tinh thần đoàn kết thì lời nói hai lưỡi là lời nói cắt đứt sự
đoàn kết. Cho nên, Phật dạy những điều rất có ích để xây dựng một xã hội
hoàn bị.
Qua bài kinh,
đức Thế Tôn dạy chẳng những đạo đức con người trong xã hội này mà luôn cả
tinh thần đạo đức của các vị trời cao hơn, phúc báo lớn lao hơn cũng từ tu
tập các pháp mà chúng ta đang học và đang áp dụng đây.
Nếu người
không thể thực hiện cả bảy pháp, mà chỉ thực hiện một, hai pháp cũng có
lợi lạc, cũng có kết quả tốt. Ví dụ chúng ta chỉ tu pháp là nói lời nhu
nhuyến, dung mạo ôn hòa, cũng đã thành công khi tiếp xúc với mọi người.
Ai mà chịu nổi
khi nghe một giọng nói như sấm, đinh tai, điếc óc, thấy bộ mặt là phát
khiếp. Dù chúng ta muốn hợp đồng với người đó, hoặc vì mối quan hệ không
thể thiếu người đó nhưng quả thực mình thấy trong lòng hồi hộp quá. Gặp
đối tượng này không biết sự việc sẽ xảy ra như thế nào đây. Cho nên chỉ
hai pháp thôi: ôn hòa, nói lời nhu nhuyến, tu được hai pháp này cũng đã
thành công rồi.
Trong gia
đình, không có bà mẹ, ông cha nào có một đứa con dung mạo, ngôn hạnh dễ
thương, dễ dạy mà lại ghét nó được.
Nếu đủ duyên,
chúng ta thực hiện trọn vẹn bảy điều thì quí. Nếu chưa đủ duyên, chúng ta
thực hiện từng điều một cũng tốt thôi.
Tóm lại, hiếu
đạo được thể hiện trên hai mặt vật chất và tinh thần. Vật chất là cung
dưỡng, phụng thờ, cúng dường. Tinh thần là hướng dẫn đến đạo lý. Người con
tu hạnh hiếu chẳng những có lợi lạc ngay trong đời này mà phúc lạc sẽ được
tăng tiến ở đời sau. Điển hình như trời Đế Thích.
Kinh Mục Liên
sám pháp ghi lại câu chuyện này. Có hai người, một giàu một nghèo. Bấy giờ
có một lão ăn mày đến nhà của người giàu có xin ăn. Người giàu có này lại
rất bỏn xẻn, thấy dáng kẻ ăn mày tới là sợ rồi, cho nên đuổi ra, trong
lòng bực bội, phiền não. Đó là trường hợp người giàu bị phiền não khi có
kẻ ăn mày đến.
Bấy giờ lão ăn
mày cũng đến gõ cửa ông nhà nghèo. Người nghèo cũng phiền não, vì hận mình
không có của cải, phương tiện để giúp cho kẻ kia. Khác với phiền não của
người giàu, người nghèo phiền vì không biết đời trước mình gây nhân gì để
bây giờ không có phương tiện làm việc phúc thiện. Cũng là phiền não nhưng
hai thứ phiền não khác nhau.
Phật kết luận,
người nghèo khó kia sẽ sinh được cõi người, hưởng mọi thú vui. Vì do hận
mình không làm được những việc công đức, nên cố gắng tìm cách tu tập. Dù
có phiền não nhưng lòng không đóng kín. Do đó được sanh cõi người, hưởng
phúc lạc. Trái lại, người giàu có vì lòng bỏn xẻn nên sinh vào loài quỉ
đói, chịu khổ vô vàn.
Qua đoạn kinh
trên, Phật dạy chúng ta mở rộng lòng mình thì dù trong hoàn cảnh nào,
chúng ta cũng có thể tu tập được. Hiếu hạnh cũng vậy. Nếu không đủ duyên
thì chúng ta cũng tìm cách tu tập, chớ nên buồn bực, phiền não mà bỏ hiếu
đạo. Người biết mở lòng mình ra, thấy và nhận được những khuyết dở của
mình là người tốt.
Nhân ngày rằm
tháng bảy, là ngày báo hiếu, tôi muốn nói đến tâm của chúng ta là viên
ngọc quí, là chân tâm, Phật tính hay là trí tuệ… ai ai cũng sẵn có. Thực
hiện lời Phật dạy chúng ta tu hiếu hạnh, là sống lại với chân tâm đó. Đừng
để nó chạy loạn ra bên ngoài. Sống được với tâm đó tức là sống được với
chính mình và mọi người, trong đó có cha mẹ chúng ta.
Hạnh hiếu phải
được thực hiện trên nền tảng bản tâm ấy gọi là hiếu đạo của người con
Phật. Từ một tâm ấy mà tự lợi, lợi tha, làm tròn bổn phận đối với cha mẹ,
thân bằng quyến thuộc, xã hội quốc gia. Thế nên biết chữ tâm trong nhà
Phật là gốc của muôn pháp. Mong tất cả chúng ta hãy nhận và sống lại với
bản tâm của chính mình. Đó cũng chính là đền ân sanh thành dưỡng dục của
song thân.
] |