LỜI ĐẦU
Nói đến giác
ngộ là nói đến trí tuệ. Nói đến trí tuệ là nói đến thiền định. Bởi thiền
định là cánh cửa đi vào trí tuệ. Thiền khai phóng tâm linh, mở thông tất
cả. Từ đó chân trời tịnh thanh bặt dấu lại qua mà ứng hiện muôn nghìn diệu
dụng, không thể nghĩ lường.
Vì lẽ đó,
thiền là tâm điểm của sự tu hành, là con đường thẳng tắt vào tận bến bờ an
nhiên, giải thoát. Ai đã một lần bước vào ngõ ấy thì cũng sẽ một lần bừng
lên: À ! Thì ra. Đâu ngờ nơi mình xưa nay vốn tự đầy đủ. Đâu ngờ nơi mình
xưa nay mọi thứ sẵn sàng. Đâu ngờ nơi mình xưa nay chưa từng thiếu vắng...
Hai chữ “Đâu ngờ” há chỉ dành riêng cho Lư hành giả ở “đối phường” thuở
trước ? Rất có thể một giây phút hữu duyên nào đó, là tôi, là bạn, là anh
em bốn phương trời, “Đâu ngờ” sẽ có một bước đột biến, ta nhảy vọt từ
nghìn xưa đến thẳng nghìn sau. Ba nghìn thế giới quy lại sát na này. Vô
lượng chúng sanh thảy gồm thâu trong ấy.
Và từ đó Tâm
Thiền rực sáng, từng mảnh trời xanh, vút lên tinh tú, không hoa rơi xuống,
tan biến hòa nhập. Dứt can qua, mặc cho bước lữ thứ đi vào cuộc thế, tự
tại ung dung, tiêu sái tung hoành.
Được vậy, còn
gì thích thú bằng!
Thiền viện
Thường Chiếu, Mạnh Đông 2001.
THÍCH NHẬT QUANG |