SUỐI REO RỪNG TRÚC H.T THÍCH NHẬT QUANG |
||
ĐOẠN 16 An thân lập mệnh, Thời tiết nhân duyên; Cắt thịt phân cho, Dầu là chim cá. Giảng: Người
tu t́m nơi non cao yên ẩn tu hành, đó là an thân lập mạng.
Tùy theo thời tiết nhân duyên, cố gắng sẽ có
ngày sáng. Khi ấy không c̣n quư tiếc thân nữa, đối
với chúng sinh thương như người thân, có thể
cắt thịt phân cho, dầu là chim cá cũng sẵn ḷng.
Tổ dạy chúng ta tu hành an thân lập mạng, đến
lúc buông xả được thân này. Thấy thân không thật
nên khi cần có thể cắt thịt phân cho chim cá ăn
ḿnh cũng sẵn ḷng, bởi v́ không c̣n bị lệ thuộc
thân này nữa. Thân này do
nhiều thứ hợp lại, gọi là thân ngũ uẩn.
Trong đó gồm năm thứ: Sắc uẩn chỉ cho
phần vật chất gồm bốn thứ Địa
đại, Thủy đại, Hỏa đại và Phong
đại tức đất nước gió lửa. Đất
là những phần cứng trong thân, nước là những
chất dịch, gió là hơi thở, lửa là hơi nóng ấm
trong người chúng ta. C̣n lại bốn uẩn Thọ,
Tưởng, Hành, Thức chỉ cho phần tinh thần,
thuộc về Tâm pháp. Thọ là những cảm thụ,
Tưởng là những tưởng tượng, Hành là
suy nghĩ, Thức là phân biệt. Thân này gồm sắc chất
và tâm pháp hợp lại, đó là thân giả tạm không thật
như huyễn như hóa. Huyễn hóa là sao? V́ những thứ
hợp lại đó không có thứ nào thuận với thứ
nào, chúng luôn chống trái nhau nên rất dễ tan vỡ.
Như đất gặp nước đất sẽ
tan, lửa gặp gió lửa sẽ tắt… Tóm lại những
thứ đó không ḥa hợp ǵ hết. Trong kinh
A-hàm Phật nói giống như bốn con rắn độc
nhốt chung một chuồng, chúng luôn câùu xé nhau. Thân này cũng
vậy, không bao giờ yên ổn mạnh khỏe hoàn toàn.
Lúc nào cũng có sự bấp bênh, lo sợ, lăng
xăng đủ thứ hết. Để thấy rơ thân
không thật, chúng ta chỉ nghiệm nơi một hơi
thở, đủ biết thân này mong manh như thế nào
rồi. Khi một hơi thở ra không hít lại là đă
qua đời khác. Dù thân to bao nhiêu, giỏi đến cở
nào mà một hơi thở ra không hít vào đều kể
như bỏ. Rơ ràng như thế. Một
hôm đức Phật kêu các thầy Tỳ-kheo lại hỏi:
- Mạng người sống trong bao lâu? Có thầy nói
năm năm, mười năm. Có thầy nói một
ngày, nửa ngày… Đức Phật đều bảo: -
Ông chưa hiểu đạo. Cuối cùng có vị ra
đảnh lễ thưa: - Bạch Thế Tôn, mạng
người sống trong hơi thở. Phật bảo: -
Ông mới thật là người hiểu đạo. Thân này là
đồ bỏ, không thật, vậy mà chúng ta cứ ôm
giữ, Phật bảo thật đáng thương xót!
Như người mắt không sáng, đêm ba mươi
đi trong gai góc hầm hố thật nguy hiểm. Cho nên ở
đây Ngài dạy chúng ta phải làm chủ được
các giác quan của ḿnh. Nghe thấy rơ ràng nhưng không chạy
theo âm thanh sắc tướng bên ngoài th́ có ǵ để khổ?
Như có người chỉ vô mặt ḿnh nói: - Anh nói tầm
bậy! - Ờ!
Chắc tôi nghiên cứu chưa tới nên nói bậy. Th́ thôi,
đâu có chuyện căi vă nhau. Cho nên nếu sống
được như vậy th́ tai họa không dính tới ḿnh. Người tu
hành có công phu sâu dày, đối với thân này không c̣n quư tiếc,
chỉ phương tiện dùng nó để tu thôi. Cho nên
hồi xưa những vị ở trong núi có thể thí xả
thân mạng một cách dễ dàng. Như câu
chuyện của vị tiên nhân tu hạnh nhẫn nhục.
Vua Ca Lợi dẫn cung nhân dạo chơi tới chỗ
tiên nhân đang ngồi tu, các cung nhân xúm nhau nghe tiên nhân nói
chuyện, không thèm theo hầu hạ nhà vua. Giận quá, vua
Ca Lợi xách kiếm tới hỏi tiên nhân: - Ông ngồi
đây làm ǵ? - Tôi tu hạnh
nhẫn nhục. Vua liền
chém một cái rớt cánh tay tiên nhân, rồi hỏi tiếp: - Ông ngồi
đây làm ǵ? - Tôi tu hạnh
nhẫn nhục. Vua nổi
sân chém luôn cái chân. Hỏi: - Ông ngồi
đây làm ǵ? - Tôi tu hạnh
nhẫn nhục. Vua chém cái
nữa bứt hết tay chân. Hỏi: - Ông ngồi
đây làm ǵ? - Tôi tu hạnh
nhẫn nhục. Bấy giờ
nhà vua sảng sốt quá. Tiên nhân nói: - Tôi tu
thành đạo, người tôi độ đầu tiên
sẽ là nhà vua. Sự việc hôm nay nếu không sai với
tâm nguyện của tôi xin cho tay chân được hoàn lại
như cũ. Tiên nhân vừa
dứt lời, tay chân Ngài liền hoàn lại như cũ.
Vị tiên nhân ấy chính là tiền thân của đức
Phật Thích Ca. Người
tu hành phải dũng mănh, gan dạ, phi thường mới
vượt qua những khó khăn, trở ngại của
ngũ dục. Như vậy mới giải thoát, vượt khỏi tam giới.
Chúng ta thường nghe nói người tu hành vượt
ra ngoài tam giới là Dục giới, Sắc giới, Vô sắc
giới nhưng không biết chính tâm thạch trụ
vượt lên tất cả những cám dỗ của thế
gian, buông xả hết sinh mệnh mới thành công, đó
là ư nghĩa đích thực vượt thoát ba cơi. Đoạn
này Tổ dạy người tu hành phải là người
an thân lập mạng, người sáng suốt, không bị
lệ thuôïc thân giả tạm. Như câu chuyện Quan Âm
Thị Kính, Bồ-tát hiện thân là một cô gái chịu
bao nỗi hàm oan, nhục nhă nhưng nhờ nhẫn lực
phi thường và tâm tu hành kiên cố dũng mănh, nên cuối
cùng thành tựu công hạnh Bồ-tát tiến lên Phật
quả. Câu chuyện tuồng tích trong dân gian, nhưng
đă để lại cho chúng ta một pháp tu. Nhờ xem
thường thân, Bồ-tát phá tan ngă chấp mới có thể
thực hành hạnh nhẫn nhục rốt ráo như vậy. Tất cả
những pháp hạnh tu tập thật ra không khó khăn
đến mức độ chúng ta không làm được.
Tuy nhiên nó đ̣i hỏi chúng ta phải có sự sáng suốt
tỉnh táo, ư chí dũng mănh mới thực hành nổi.
Sáng suốt, đầy đủ ư chí, gan dạ chịu
đựng nhất định sẽ thành tựu, đó
là bài kinh ruột của chúng ta. |