SUỐI REO RỪNG TRÚC H.T THÍCH NHẬT QUANG |
||
ĐOẠN 18 Pháp thân thường trụ, Phổ măn thái hư; Hiển hách mục tiền, Viên dung lơa lơa. Chú thích: - Hiển hách: Hiện
rơ. - Lơa lơa: Rỡ rỡ. Giảng: Ở
đây, Ngài dạy tới cái Pháp thân tức là nói đến
Tánh Giác, nói đến Phật chất của mỗi chúng
ta. Thân tứ đại c̣n mất không có ǵ quan trọng,
việc quan trọng của chúng ta là phải nhận ra
Pháp thân tṛn đầy khắp cả thái hư. Người
tu hành không bị lệ thuộc bởi h́nh thức bên
ngoài, làm sao nhận được cái chủ yếu ở
bên trong, đó là Pháp thân, hay khả năng thành Phật của
ḿnh. Trong nhà
thiền dạy: “Đi chỉ biết đi, ăn chỉ
biết ăn, ngồi chỉ biết ngồi, th́ cái chân
thật hiện tiền trước mắt, sáng rỡ vô
cùng, có vắng thiếu chỗ nào, đơn giản làm
sao!” Ở đây phương thức Ngài nói rất giản
dị, người muốn nhận được Pháp
thân hay tánh giác của ḿnh chỉ cần ăn biết
ăn, đi biết đi, làm việc ǵ biết làm việc
đó, không để cho ư thức phân biệt rộn ràng
lăng xăng xen vô. Như thế là người đă
bày ra sức sống lồ lộ rỡ rỡ của
ḿnh. Đó là
pháp tu để từ đây chúng ta bước vào giai
đoạn hằng sống với tánh giác thanh tịnh
trùm khắp của ḿnh. Nếu chúng ta không bị rộn
ràng bởi những h́nh thức xung quanh th́ nhận ra, sống
được với cái chân thật ấy không khó. Tuy
nhiên, nếu chúng ta vướng mắc, chộn rộn
ngược xuôi theo cảnh bên ngoài th́ không bao giờ nhận
được tánh giác, chỉ biết danh từ Pháp thân,
tánh giác chứ thực t́nh không biết ǵ Pháp thân hay tánh
giác nơi ḿnh cả. Ḥa thượng
Viện trưởng thường nhắc cái chân thật
hiện tiền trước mắt, sáng rỡ vô cùng,
không vắng thiếu lúc nào. Nhưng muốn nhận
được, muốn sống được với nó
th́ đừng chạy theo vọng tưởng, đừng
chạy theo cảnh duyên bên ngoài. Đi chỉ biết
đi, ăn chỉ biết ăn, ngồi chỉ biết
ngồi, tức không sử dụng đến con khỉ
ư thức, chỉ dùng cái trực giác hiện tiền. Chúng ta
đă quen với ư thức từ hồi nào không biết,
mà từ nhỏ tới lớn luôn luôn sống với ư thức.
Nói năng, làm việc, cái ǵ cũng tuân theo sự điều
khiển của ư thức. Vừa thấy hiện tượng
ǵ chúng ta liền có ư thức, nên cái thật bị ư thức
che lấp. Tóm lại, toàn bộ đời sống chúng
ta đều bị ư thức chi phối, chỉ huy. Ư thức
th́ lăng xăng ngược xuôi, không phút giây nào yên định
nên cuộc sống của con người cũng chao
đảo quay cuồng. Bởi sống
vọng tưởng như vậy dù chúng ta có sẵn tánh giác vẫn không phát huy
được. Phật pháp không thiếu, của báu nhà
ḿnh đầy đủ, chỉ làm sao quay về nhận
lại th́ tha hồ dùng. Tuy biết như thế nhưng
nhận và sử dụng được cái đó không phải
chuyện đơn giản. Bởi chúng ta đă quen tha
hương cầu thực rồi, nên của báu có trong
nhà nhưng không biết nó ở đâu, làm sao sử dụng
được? Trong kinh
Pháp Hoa đức Phật ví dụ chuyện anh chàng cùng tử.
Sau một thời gian tha hương cầu thực, làm
thuê làm mướn vất vả đến mức độ
ông già gặp lại nh́n không ra thằng con cưng của
ḿnh. Gă cùng tử cũng quên hẳn cái gốc trưởng
giả của ḿnh, nên đi ngang nhà cha thấy sang giàu lại
sảng sốt run sợ bỏ chạy. Trưởng giả
phải cho người đuổi theo mang về, dụ
cho làm thuê giúp việc. Anh ta tự đánh mất đi
địa vị chủ nhà, lại vui vẻ chấp nhận
thân phận kẻ tôi tớ. Ông Trưởng giả dần
dần t́m cách gần gũi cho anh bớt sợ, cuối
cùng thấy con trai đă quen rồi, ông mới nói thật:
- Ta là cha con. Tài sản này là của con, con hăy giữ ǵn lấy
mà xài. Nói rồi, ông giao hết tài sản cho anh. Chúng ta cũng
thế, có một tài sản vô giá nhưng lại tha
hương cầu thực, không dám nhận ḿnh có của
báu nên đành phải chấp nhận cuộc sống lang
thang. Tánh giác sẵn đó nhưng có xài được
đâu, phải xuất gia mặc áo nhuộm, tu hành chay lạt,
ngồi thiền gục lên gục xuống… cũng chẳng
thấy của báu ở đâu! Nhưng phải như thế
thôi, không cách nào khác hơn. Thời gian lâu xa, dần dần
làm quen với chính ḿnh, mới biết được tánh
giác rồi đem ra sử dụng. C̣n bây giờ quen sử
dụng ư thức nên buông cái này bắt cái kia, lăng
xăng lộn xộn. Huynh đệ ngồi nghiệm lại
xem, nếu ta không chịu nhận lại tánh giác của
ḿnh th́ cuộc đời tu hành của chúng ta không biết
lưu đăng tới chừng nào! V́ vậy
huynh đệ chúng ta cố gắng. Khi đă biết ḿnh
có chủng duyên, hăy mạnh mẽ quay về nhận lại.
Để xuống hết mọi lăng xăng điên
đảo vọng tưởng, tập tành những
bước quay về. Như lời chư Tổ dạy
đi chỉ biết đi, làm việc ǵ chỉ biết
việc ấy, để tâm yên lắng tỉnh táo. Có thế
mới không lưu đăng, ngược xuôi vất vả
trong luân hồi sinh tử. Thử tưởng tượng
chúng ta bị trôi lăn trong sanh tử biết bao nhiêu
đời, nên tất cả những ǵ quư báu chúng ta quên hết,
nếu có nhớ cũng chỉ nhớ mang máng thôi. Cho nên
bước đi trên con đường cũ mà ta vẫn
thấy ngờ ngợ không biết đúng hay sai? Có phải
đây là đường về quê Phật hay đường
dẫn vào mê cung? Trong bước thăng trầm của
cuộc đời, đôi khi chúng ta cảm nhận
như vậy. Sự
việc đổi thay trong ṿng hai ba mươi năm,
chúng ta c̣n không nhận ra được, hà huống ḿnh
đă luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác, vô
lượng vô biên th́ mọi thứ thay đổi cỡ
nào? Chắc chắn ta không c̣n nhớ của báu nhà ḿnh nằm
ở đâu th́ làm sao biết cách sử dụng! Đó là
điều tất yếu. Huynh đệ chiêm nghiệm sẽ
thấy rơ như thế. Thiền
sư Hiện Quang là học tṛ mà cũng là con nuôi của
Thiền sư Thường Chiếu. Ngài rất thông minh,
nhưng tuổi c̣n nhỏ nên không quan tâm đến chuyện
trong tông môn. Đùng một cái, Thiền sư Thường
Chiếu tịch, người kế thừa là ngài.
Nhưng quá nhỏ, những ǵ quư báu trong tông môn, Ngài sử
dụng không thuần nên đă một phen bị chao đảo.
Các bậc thiện hữu tri thức thấy t́nh huống
như thế mới nhắc Ngài: - Ông hăy giải tán đồ
chúng, đi tham cầu học đạo với các bậc
lăo túc. Nhờ lời khuyên ấy, Ngài chuyên tâm học
đạo nên mới xong việc lớn. Khi trở về
nhờ có đạo lực thâm hậu, Ngài vượt
qua những chướng nạn rồi tiếp tục
vào sâu trong núi, quyết chí tu hành và trở thành Cao tổ
Trúc Lâm. Cho nên gịng thiền Trúc Lâm, Tổ khai sáng là ngài Hiện
Quang. Lần
đi Hà Nội với Ḥa thượng, tôi theo Ngài lên Yên Tử.
Đêm nghỉ lại Hoa Yên để chuẩn bị sáng
sớm hôm sau lên chùa Đồng, quyết tâm của Ḥa
thượng lần này là phải lên tới chùa Đồng.
Đêm đó ở lại Hoa Yên rất đông,
sương nặng như mưa dầm. Phật tử
đội áo mưa đứng ngoài trời tụng kinh,
v́ chùa Hoa Yên quá chật. Sau khi tụng kinh xong, Ḥa thượng
thuyết pháp cho họ nghe. Thuyết một thời ngắn,
Ngài nói: - Giờ tôi mệt rồi, chú thay tôi thuyết pháp
cho Phật tử nghe. Tôi nhớ tới Thiền sư Hiện
Quang là vị cao tổ của hệ phái Trúc Lâm Yên Tử,
hơn nữa Ngài cũng có mối quan hệ gắn bó với
Thiền sư Thường Chiếu nên tôi kể cuộc
đời của ngài cho Phật tử nghe. Đó là bài
pháp đầu tiên tôi giảng tại chùa Hoa Yên, cách
đây năm sáu năm. Ở
đây tôi muốn nhắc huynh đệ Thiền sư Hiện
Quang là người thông minh tài tuấn như vậy, nhưng tuổi c̣n nhỏ Ngài
không quan tâm đến việc tham vấn học đạo,
cuối cùng của báu trong nhà không biết sử dụng,
phải trải qua thời gian sau thưa hỏi thiện
hữu tri thức trở về, hạ thủ công phu mới
thành tựu sự nghiệp giác ngộ. Huống là chúng ta
bây giờ dở hơn nhiều, th́ phải ráng tu ráng học,
chứ biết làm sao hơn. Ba giờ khuya phải ráng thức
dậy ngồi thiền, ban ngày
đi công quả, làm các việc, học tập dần
dần tới khi nào hoàn toàn nhận được của
báu nhà ḿnh. Một
khi chúng ta ư thức được việc tu hành rồi
th́ thấy vui lắm. Chừng ấy ta là người
giàu có hơn ai hết v́ nhận được của
báu vô giá nhà ḿnh, tha hồ sử dụng theo ư muốn. Nếu
chúng ta kiên tâm như vạây th́ mỗi người là một
viên gạch quư cùng góp phần xây dựng ngôi nhà Phật
pháp ngày càng sáng rực và vững mạnh. Đó là tâm nguyện
của hàng đệ tử xuất gia chúng ta. |