SUỐI REO RỪNG TRÚC

H.T THÍCH NHẬT QUANG

ĐOẠN 21

 

Bởi ḷng vờ vịt,

Trỏ Bắc làm Nam;

Nhất chỉ đầu thiền,

Sát na hết cả.

Chú thích:

- Vờ vịt: Nghi ngờ.

Giảng:

Bởi chúng ta chưa ngộ đạo nên c̣n mờ mịt hoặc nghi ngờ, không biết ǵ về chính ḿnh. Như người chỉ Bắc là Nam, đi về phương Bắc mà nói là phương Nam. Do trong đầu họ mờ mịt, lộn xộn, không phân biệt được đâu là Nam đâu là Bắc.

Huynh đệ chúng ta đôi khi cũng rơi vào t́nh trạng như vy. Nhiều anh em tu hành cũng lâu, nhưng trong ḷng chưa có chỗ quy hướng rơ ràng. Bởi thế nghe ai nói phương pháp nào đc biệt, liền bỏ việc tu của ḿnh theo người kia. Cuối cùng không pháp nào ra pháp nào, tu chẳng tới đâu, lơ ngơ giữa ngă tư đường, không biết ra sao? Biết rơ những t́nh trạng này nên Sơ Tổ Trúc Lâm nhắc chúng ta: Người tu mà trong ḷng c̣n vờ vịt, ngờ nghệch, không rơ ràng như thế th́ tu sẽ không tới đâu hết. V́ thế chúng ta phải sáng suốt nhận định rơ đường lối tu hành của ḿnh, nếu đă đúng chánh pháp th́ giữ vững lập trường, cứ một con đường ấy thẳng tiến, không nghe tới nghe lui ǵ hết.

Như pháp môn chúng ta đang áp dụng, Ḥa thượng dạy Biết vọng liền buông. Ta thử đặt thành vấn đề Cái Biết vọng đó là ǵ? Làm sao buông được? Nhiều người không đặt thành vấn đề như vy, mà chỉ dùng từ Biết vọng liền buông. Cho nên biết hoài mà vọng tưởng cũng tràn đầy. Biết vọng liền buông ở đây tức là pháp tu sử dụng đến trí tuệ. Phải có trí tuệ mới biết được những dấy niệm, những pháp hành trước mắt là không thực, là vọng tưởng. Thiếu trí tuệ th́ chúng ta bị nó kéo, bị nó nhận ch́m. Cho nên người tu phương pháp Biết vọng này phải thể hiện đầy đủ trí tuệ. Người có trí tuệ đầy đủ, hiện tiền th́ làm chủ được. Người đó dù ngồi trong rừng vọng tưởng, họ vẫn tự tại v́ biết rơ vọng tưởng không thật, c̣n ḿnh là chủ thấy rơ nó khởi nó diệt đây. Cái thấy, cái biết ấy hằng hữu không khởi không diệt cho nên nó là cái chân thật, là chủ.

Những bậc tu hành có công phu sử dụng trí tuệ của ḿnh một cách thiện xảo nên gọi là trí dụng, tức là cái dụng của trí tuệ. Những hiện tượng, những dấy niệm, những pháp trần nhiều vô kể. Do vậy trí dụng của chúng ta cũng vô lượng. Ta không đặt định nó một chỗ nào, nhưng vừa dấy niệm chúng ta liền có trí dụng. Vừa khởi niệm chúng ta liền dùng trí dụng chiếu soi phá tan. V́ vậy Thiền sư nói không sợ niệm khởi, chỉ sợ giác chậm. Bởi v́ mỗi lần vọng tưởng ta sử dụng trí của ḿnh nhận ra nó th́ không sợ vọng tưởng dẫn đi. Chỉ sợ chúng ta không biết vọng tưởng, không giác không tỉnh mới bị nó kéo đi. Biết rơ vọng tưởng, dù nó nhiều cỡ nào ḿnh cũng không sợ v́ nó hư giả không thật, c̣n trí dụng là cái chiếu soi hiện tiền của ta, không vắng thiếu lúc nào. Người nhận được như vy rồi, trong công phu tu hành không c̣n ngại.

Nhiều vị nói: - Sao tu hoài mà vọng tưởng cứ tràn, cứ nhiều lên? Vọng tưởng tuy thế nhưng nó không thật, có làm ǵ được ta đâu. Chỉ yêu cầu trí của ḿnh phải hoạt dụng hiện tiền th́ sẽ làm chủ được vọng tưởng. Hơn nữa, những vị mới tu trí tuệ chưa sáng nên sức chiếu phá vọng tưởng c̣n kém, v́ vậy thấy dường như vọng tưởng lấn lướt ḿnh. Thật ra, trước kia chúng ta cũng có vọng tưởng nhưng ḿnh không biết, không nhận diện ra nó nên cứ nghĩ bây giờ tu rồi vọng tưởng lại nhiều hơn xưa. Không phải vậy. Nhận diện được vọng tưởng là đă có tiến rồi, cứ thế tiếp tục tỉnh sáng chiếu phá, lâu ngày chúng sẽ lui, trí sẽ sáng. Tiến tŕnh tu hành là như vậy.

Chúng ta đang sống đây, bao nhiêu sự việc đang diễn tiến chung quanh, ḿnh không cần biết, chỉ một cái tỉnh thôi, là ông chủ ở trong nhà. Thành ra sự việc bên đông ḿnh cũng thấy, sự việc bên tây ḿnh cũng thấy, nhưng không kẹt vào sự việc nào, tức là ông chủ đă chiếu phá rồi, nó không làm ǵ được hết. Bao nhiêu vọng tưởng, bao nhiêu khách vào nhà, ông chủ ngồi thấy rơ, biết hết th́ ai làm làm ǵ được ông. Chỉ có cái không biết ḿnh là chủ, lại đồng hóa với vọng tưởng với khách th́ sẽ bị nó dẫn đi. Nguy ở chỗ giác hay bất giác đó thôi.

Trở lại ư của đoạn này, Tổ nói ḷng c̣n mờ mịt, ngờ vực, chưa nhận định đâu là đâu hết, người như vậy dễ bỏ cuộc, dễ nản ḷng lắm. Ăn không được nản ḷng, ngủ không được nản ḷng, làm công việc nhiều nản ḷng, tu không yên cũng nản ḷng. Tóm lại, người  chưa nhận định được công việc chính của ḿnh th́ chưa có chỗ thú hướng. Khi nào nhận ra mục đích rồi mới một bề thẳng tiến, cứ phăng tới không ngờ vực nữa. Như ngài Đại Mai một phen nhận ra “Tức tâm tức Phật” th́ không c̣n thối chuyển nữa, nên Mă Tổ mới khen “Trái mai đă chin”.

Nhận và sống được với cái chân thật của ḿnh rồi th́ khó khăn, đói rét… tất cả mọi thứ không c̣n dính dáng ǵ tới chúng ta. Huynh đệ hôm nay chưa nhận được hoàn toàn th́ năng nổ cho nó hoàn toàn. Nếu đă nhận được hoàn toàn rồi th́ ngày qua vô sự tăng, đói ăn mệt ngủ như Sơ Tổ Trúc Lâm đă dạy. Không thích thú sao! Ḥa thượng dạy chúng ta phải nhận được việc của ḿnh hay sáng được việc của ḿnh. Việc của ḿnh là việc ǵ? Như từ ba giờ khuya thức dậy rửa mặt, mặc áo đi tọa thiền đúng pháp. Năm giờ có lệnh báo xả thiền, sau đó hồi hướng về liêu, thể dục rồi ăn sáng. Bảy giờ công tác hoặc quét sân, tưới kiểng, hái rau, nấu cơm… Trưa, mười giờ nghỉ công tác, chuẩn bị thụ trai, sau đó chỉ tịnh một tiếng. Chiều, hai giờ học Phật pháp, sau đó làm một ít công việc lặt vặt rồi 5 giờ giải lao. Tối, sáu giờ tụng kinh, bảy giờ tọa thiền tới chín giờ. Mười giờ chỉ tịnh.

Trong suốt một ngày với bao nhiêu đó việc, chúng ta kiểm lại xem việc nào là việc của ḿnh, việc nào không phải việc của ḿnh? Từ sáng tới tối ḿnh làm chủ hay bị vọng tưởng dẫn, ḿnh sống cho ḿnh hay cho ai? Chúng ta thử kiểm lại xem. Kiểm để làm ǵ? Để biết ḿnh sống gần với ông chủ, với tánh giác chưa hay ḿnh c̣n lang mang, đụng đâu dính đấy? Nhận định chín chắn việc làm hằng ngày của ḿnh như thế nào, th́ biết trong mọi giờ giấc, mọi công phu đó chúng ta có sức tự chủ chưa? Nếu mê th́ việc nào cũng là ma sự, kể cả tụng kinh ngồi thiền. Nếu tỉnh th́ việc nào cũng là Phật sự, là việc bổn phận của ḿnh. Biết như vạây rồi th́ tham sân phiền năo ta bỏ đi. Ai dại ǵ cứ nuôi giạêc trong nhà hoài.

Người tu hành đúng pháp nh́n được lẽ thực của muôn sự muôn vật, không lầm lẫn hư thật. Trong khi dụng công phu, ta phân biệt rơ bạn thù phân minh, không thể nói chung chung được. Cho nên người tu không nh́n th́ thôi, mà nh́n th́ đâu đó rơ ràng, nam là nam nữ là nữ, Tăng Ni đạo tục đâu đó rơ ràng. Không thể lờ mờ nh́n người nam ra người nữ, nh́n người nữ ra người nam, rồi ứng xử ra sao cũng được hết. Nếu sống như vậy th́ hỗn độn mờ mịt, các pháp rối loạn, đảo điên. Hoặc người nhiều dă dượi, ươn yếu, dụ dự không dứt khoát, tiến thoái lưỡng nan, như thế rất khó tiến đạo. Cho nên chư huynh đệ cố gắng phấn đấu, sáng suốt, tỉnh táo, phấn chấn quyết liệt lên!

Trong các pháp tu, có khi đức Phật dạy tu Chỉ có khi dạy tu Quán. Người nào loạn động nhiều th́ dùng pháp Chỉ, tức là dừng không chạy theo vọng tưởng lăng xăng nữa. Nhưng nếu Chỉ thấy hơi là ngà dă dượi buồn ngủ th́ chuyển qua pháp Quán, tức chiếu soi quán sát để tâm tỉnh táo tăng tiến lên. Như vy mới vượt qua những chướng ngại trong khi tu.

Trở lại “cái biết”, như đă nói chúng ta đi một ṿng từ ba giờ khuya cho tới mười giờ tối. Mỗi một ngày qua chúng ta phải kiểm nghiệm lại xem, ḿnh tiếp xúc với các duyên như thế nào? Bị động nhiều hay ít? Kiểm tra và đánh giá công phu là một phương pháp tu rất hữu hiệu. Từng giai đoạn, từng sự việc, chúng ta không thả trôi mà luôn kiểm lại xem hôm nay ḿnh tiến hay lùi? Có thế mới quyết định bước đi kế tiếp như thế nào. Nếu chúng ta không mạnh mẽ như thế th́ dễ rơi vào t́nh thế là ngà, vô kư. Nhà thiền tối kỵ hành giả ở trạng thái vô kư. Rất nguy! Vô kư tức là không ghi, trí không ghi nhận rơ việc ǵ ra việc ǵ, không ngủ cũng không tỉnh, mơ mơ màng màng. Trạng thái này nếu không thoát ra lâu ngày thành quen sẽ rất khó trị, nó thuộc về si, mà si là cội gốc của vô minh. Phải mănh tỉnh mới có thể trị được bệnh vô kư. 

Khi chúng ta Biết vọng, không có việc khác, cũng không phải ngồi đó ôm cái biết. Nó rất b́nh thường, an nhiên, tự tại nhưng vừa có một niệm dấy lên liền biết nó là vọng tưởng. Bởi biết nó là vọng tưởng nên nó không làm ǵ được ḿnh. Cái biết này luôn hiện tiền, các Thiền sư hay dùng từ liễu liễu thường tri hoạêc tánh giác thường biết. Đó là trí dụng, khi niệm dấy nó liền biết, niệm lặng xuống th́ thôi, ta không cần vận dụng ǵ nữa. Cứ b́nh thường như thế. Chỗ này hơi khó, dễ ch́m lặng lắm. Nhưng vượt qua được th́ chúng ta biết thế nào là trí dụng, ứng dụng nhẹ nhàng sáng suốt. Bấy giờ tư cách, phong thái của ḿnh đc biệt lắm! Chỗ công phu này người nào đă có sống trải, th́ tự nhiên hiện ra phong cách dứt khoát, sáng suốt, an nhiên, b́nh thường, không sợ hăi đắn đo ǵ hết.

Có một cái sợ, nó làm cho chúng ta kinh khủng lắm. Đó là sợ chết. Từ sợ chết nhiều thứ sợ khác hùa theo, sợ đói, sợ khổ… đủ thứ. Một khi cái sợ nổi dậy xâm chiếm trong ta rồi th́ mọi bất an tấn công tới, khổ sở vô cùng. V́ vậy người ta dễ khùng, dễ điên, dễ hốt hoảng, dễ chết trước khi chết, nghĩa là c̣n sống mà như đă chết, mất hết sự tự chủ, mất hết sáng suốt. Con người như vạây th́ dù xác thân c̣n đây nhưng phần chủ không có th́ cũng vô dụng thôi. Sở dĩ chúng ta làm được chút chút việc ích lợi cho ḿnh, cho số đông là do có tánh giác, có ông chủ thể hiện ra bên ngoài. Tuy chưa tṛn đầy nhưng cũng không bị khuất lấp hoàn toàn. Những con người ích kỷ hẹp ḥi khi đă bị vô minh chi phối, trong ḷng đầy những toan tính và v́ thế họ luôn sống trong lo âu sợ hăi, cuộc sống đâu c̣n giá trị ǵ. Giống như bầy chó ngoan mà khi người ta thẩy ra cục xương th́ nó không c̣n ra cái thể thống ǵ nữa hết, cắn nhau tới đổ máu.

Nhà thiền ví bậc trượng phu như sư tử. Sư tử khác chó ở chỗ người thảy ra cái ǵ th́ nó đớp người thảy, chớ không đớp vật bị thảy. Người tu, đặc biệt là tu thiền th́ phải có đôi mắt sáng, có thái độ đứt khoát. Điều đó rất cần thiết, không thể thiếu được. Cho nên ở đây Tổ sư nói chỉ cần một ngón tay thiền th́ trong khoảng sát na tất cả nghiệp đều hết sạch. Muốn có được ngón tay thiền trước phải có đôi mắt thiền, tức đôi mắt trí tuệ chân thật.

Ngài Câu Chi khi có thiền khách hỏi “Thế nào là Phật?” Ngài đưa một ngón tay lên. Hỏi “Thế nào là đạo ?” Ngài cũng đưa một ngón tay lên. Chỉ cần nhận ra thiền một ngón tay th́ mọi nghi ngờ đều tan hết, mọi phiền năo đều bị đâm thủng. Dễ dàng đơn giản như vậy, nhưng v́ chúng ta quanh co quá thành ra khó khăn. Sơ Tổ Trúc Lâm đă dẫn câu chuyện thiền của ngài Câu Chi để nhắc chúng ta về tánh thấy hiện hữu của ḿnh.

Ḥa thượng dạy Tăng Ni phương pháp “biết vọng liền buông.” Đây là giai đoạn đầu, sau khi đă làm chủ được th́ không cần phải nói như thế. Người biết tất cả mọi hiện tượng đều hư vọng, đó là người có trí tuệ. Như ngài Câu Chi đưa một ngón tay lên để làm ǵ? Phải là người có trí tuệ mới nhận ra. Kinh Viên Giác nói người có mắt sáng nhân ngón tay thấy được mặt trăng. Ngón tay không phải là mặt trăng nhưng nhờ có ngón tay thấy được mặt trăng, đó phải là người mắt sắng, người có trí tuệ. Các Thiền sư nói người sống được với tánh giác là sống được với trí tuệ, với ông chủ của chính ḿnh.

Người thiếu trí tuệ nghe ai nói nói theo, thấy ai làm làm theo, hoàn toàn không dính dáng tới việc nhà ḿnh, cũng không chút sáng suốt, tự chủ. Một hôm, có vị nọ yêu cầu tôi ngồi nghiêm chỉnh để họ nói một việc rất quan trọng. Người ấy nhắc đi nhắc lại điều này nhiều lần khi thấy tôi vẫn thản nhiên. Lần cuối vị ấy yêu cầu tôi quyết liệt hơn, tôi bảo: - “Nếu như chứng ngộ được mà nói th́ cho tôi đảnh lễ, c̣n nghe người khác nói rồi nói lại th́ cửa địa ngục đang mở ra, liệu mà nói.” Tôi dứt khoát như thế. Vị ấy liền rút lui.

Sở dĩ lâu nay chúng ta trôi dạt trong luân hồi sinh tử, gở không ra bứt không đứt là do lầm mê, không có trí tuệ. Bây giờ nhờ Phật chỉ dạy, chúng ta biết vọng tưởng hư huyễn th́ bỏ đi, theo nó làm ǵ. Với pháp tu Biết Vọng của Ḥa thượng, tôi thấy càng áp dụng th́ trí dụng của tôi càng phát huy mạnh mẽ. Do vậy nên tôi tin chắc chắn pháp tu này chân chánh. Chỉ có tu chúng ta mới nhận định rơ đâu là đúng, đâu là sai, chớ không hùa theo ai cả. Người nghe nhiều mà không tu dễ đi tới bệnh phê b́nh pháp này hay pháp kia dở, đây là chánh đạo, kia là tà đạo, ngoại đạo, cuối cùng quả báo họ phải chuốt là rơi vào các đường khổ. Cho nên huynh đệ phải vững vàng trên đường lối chủ trương tu hành mà ḿnh đă chọn.

Tu hành là việc của ḿnh chớ không phải việc của ai, nên chúng ta phải có thái độ dứt khoát. Nếu ḿnh bận bịu, mắc mứu vào vọng tưởng th́ làm sao thích ứng với công việc trước mắt hàng ngày, làm sao để việc làm của ḿnh là việc của ḿnh, không phải việc của kẻ khác. Quét sân, nấu cơm, cuốc đất, tưới kiểng… đều là việc trên bổn phận. Yêu cầu quan trọng là chúng ta phải chuyên tâm tỉnh giác trong mỗi việc làm, mỗi hành động. Được thế th́ không việc nào có lỗi. Ngược lại, nếu không tỉnh sáng chúng ta càng làm việc sẽ càng tạo nghiệp và chuốt lấy phiền năo. Khi chưa biết tu th́ việc làm chuyển ḿnh, khi biết tu rồi th́ ḿnh chuyển việc làm, đâu có ǵ trở ngại. Thiền sư nói: - “Các ông bị mười hai giờ sai khiển, ta sai khiển được mười hai giờ” là ư này vậy.

Tôi xin lặp lại, thường xuyên kiểm tra và đánh giá việc tu tập hằng ngày là làm cho cuộc sống sinh hoạt của ḿnh đúng với tinh thần thiền. Đi đứng nói nín, tất cả công việc đều thiền hết. Ngày xưa Phật tử Từ Âm có sáng tác bài “Thiền đoàn lao động hành khúc”, nói lên tinh thần thiền biểu hiện qua mọi sinh hoạt của chư tăng. Chúng ta nói điều này ít ai tin lắm, chỉ người trong cuộc có thể nghiệm thực sự mới cảm thông được. Người xưa cũng ăn, cũng mặc, cũng ngủ nghỉ, làm tất cả các Phật sự nhưng các ngài ngộ đạo nên giải quyết việc ǵ cũng dễ dàng. Chúng ta bây giờ chưa chắc công việc đă nhiều hơn các Ngài. Chẳng hạn làm sao ta b́ kịp với công việc của các vua Trần, vậy mà các ngài vẹn việc đời tṛn việc đạo. Nhất là công việc quyết định vận mệnh của một quốc gia, chớ không phải việc tầm thường như bửa củi, gánh nước đâu. Thế mới kỳ đặc!

Chúng ta bạ bên này vướng bên kia rồi đổ thừa tại duyên thế này thế nọ làm tôi tu không được. Nếu nhận định soát xét cho thật kỹ, xem việc làm và tâm niệm hàng ngày của ḿnh, sẽ biết rơ phiền năo từ đâu phát sinh, th́ ta không thể đổ thừa cho ai được nữa. Từ đó ta có phương hướng phấn đấu. Đó là những việc làm căn bản từ khi huynh đệ bắt đầu tập sự tu thiền cho tới khi nào xong việc, không có phương thức khác hơn. Nắm được t́nh h́nh của ḿnh thật vững th́ chúng ta sẽ không bị lay chuyển. Các huynh đệ nhớ làm tướng ra trận mà lung lay một chút là chết hết thiên hạ. Cũng vậy, việc tu hành mà sai một ly là đi ngàn dặm.

Đó là kinh nghiệm nhỏ nhoi trong đời sống tu hành, tôi xin được chia sẻ cùng chư huynh đệ. Chúng ta hăy cùng nhau cố gắng lên, dũng mănh lên!

 

 

 

]

 

 

THIỀN TÔNG VIỆT NAM