SUỐI REO RỪNG TRÚC H.T THÍCH NHẬT QUANG |
||
ĐOẠN 2 Tuần này mà ngẫm, Ta lại xá ta; Đắc ư cong ḷng, Cười riêng ha hả. Chú thích: - Xá: Phục. - Cong ḷng: Trong
ḷng. Giảng:
Đoạn này Ngài diễn tả
tâm trạng của ḿnh khi suy gẫm về thời gian
được lên núi rừng làm một người tu,
Ngài rất đắc ư, vui thích trong ḷng. So lại với
khi ngồi tại triều, mới thấy đời sống
của một đạo nhân nơi chốn núi rừng,
thanh thoát hơn một vị vua nhiều. Ngài gẫm lại
thấy phục ḿnh quá, phục v́ t́m ra lẽ sống thực
rất an vui, không có ǵ buồn cả nên cười ha hả. Có người khi ở núi hoặc
vào chùa cảm thấy buồn. Ngài th́ không như thế. Ở
đời làm vua, vào đạo lên núi tu khổ hạnh, rất
thích thú, vui vẻ. Niềm vui đó không chỉ do cảnh
duyên bên ngoài, mà đích thực từ tâm hồn liễu
đạo phát ra. Thấy rơ nguyên nhân sinh diệt của tất
cả các pháp, Ngài hài ḷng với sinh hoạt, với cuôïc sống
tu hành của ḿnh. Đă từng làm vua, bây giờ
được lên núi tu hành, so sánh hai đời sống ấy
Ngài thấy một vị đạo nhân tu hành ở núi
cao, rừng thẳm không có ǵ thích thú bằng, đời sống
một vị vua đương triều trăm công ngàn
việc, nhiều mối lo toan buộc ràng, làm sao sánh nổi.
V́ vậy Ngài yên ḷng nỗ lực tu hành cho tới sáng
đạo. Chúng ta thường không hài ḷng với
những ǵ ḿnh có, người ta hay nói câu “Đứng núi
này trông núi nọ”, cuối cùng không có núi nào để
đứng hết. Cũng thế, chúng ta tu mà không xác
định được mục đích, đường
lối tu hành cho ḿnh, cuối cùng không có pháp nào giúp ta giải
thoát, giác ngộ cả. Bởi không yên ḷng nỗ lực
phấn phát công phu, nên việc tu không đi tới đâu,
không đạt được kết quả nào. Chúng ta
không ở yên một chỗ, cứ hướng tới
nơi này, nghĩ tới chốn kia th́ tâm trí luôn loạn
động, làm sao chuyên tâm vào việc tu cho được. Ở đây các vua thời Trần
đă từng lập chiến công, gầy dựng nên những
trang sử vàng son cho đất nước, vậy mà một
khi quyết chí tu rồi, các Ngài từ bỏ địa vị
quân vương, phủi rủ tất cả thú vui tột
đỉnh để sống đời tu sĩ thanh
thoát, an nhàn trên non cao rừng thẳm. Sống như vậy
các Ngài thật thích thú, công phu phấn phát nên chóng
được thành đạo. Đây là lời ca nói lên
tâm trạng của vua Trần Nhân Tông khi thành đạo.
Với kinh nghiệm bản thân, Tổ dạy người
tu chúng ta muốn thành công, trước hết phải dứt
được những bôn chôn, không nên đứng núi này
trông núi nọ, mà phải quyết tử, phấn phát công
phu để sáng được việc của ḿnh.
Như vạây mới có ngày vui đạo thành đạo
như các Tổ. Người xưa nói tất cả chúng
sanh đều mày ngang mũi dọc không khác. Cũng là một
con người, mà các bậc đi trước, đặc
biệt có những đấng vua chúa tu hành đă thành tựu
đạo quả, th́ không lư do ǵ chúng ta tự lui sụt,
tự đánh mất khả năng giác ngộ của
chính ḿnh. Cho nên chúng ta phải cố gắng. Ở đây Ngài cười ha hả
v́ ngẫm lại ḿnh đă vui vẻ hài ḷng với đời
sống giữa núi rừng, so sánh với đời sống
chốn triều ca th́ thích thú hơn nhiều. Ngài thấy
sao hay như vậy nên phục ḿnh quá đi! Phục là
Ngài đă đi đúng con đường, sắp đặt
đúng việc, sống thanh thoát ở chốn non thâm, chớ
không chạy theo dục lạc thế gian. Ngược lại,
chúng ta thường không làm đúng những ǵ sắp
đặt. Các huynh đệ có đồng ư như vậy
không? Sắp đặt rất hay nhưng khi bắt tay
vào việc th́ làm không được. Nên rồi dù sự
sắp đặt đó có hay bao nhiêu cũng chỉ là
không tưởng mà thôi, không có ư nghĩa ǵ cả. Khi nào
chúng ta nói được làm được, cuộc sống
mới có ư nghĩa. Nếu trong thời gian hành đạo
chúng ta chưa có niềm vui, chưa khắc phục
được những điều bất như ư th́ khó
mà kiếm được một nụ cười, khó gầy
dựng niềm vui cho chính ḿnh. Cứ buồn tủi, mặt
dàu dàu, rồi tưởng tượng thế này thế
khác v.v… Tất cả những thứ vọng tưởng
ấy đẩy lệch đường, khiến chúng
ta mất ḿnh, mất ông chủ. Người biết tu là
người từ chỗ đó lấy lại thế chủ
động của ḿnh. Khi nào làm chủ được
các dấy niệm, ta mới yên ḷng hành đạo. Chúng ta
nên nhớ trên thế gian này không t́m đâu được
cái hoàn toàn thích hợp, vừa ư với ḿnh. Khó lắm! Ở
gia đ́nh chúng ta không yên ḷng mới vào chùa, vào chùa cũng
không yên ḷng. Bây giờ biết đi đâu nữa? Đi
đâu rồi cũng thấy không yên ḷng. Sở dĩ
không yên ḷng là v́ ḿnh c̣n ngổn ngang trăm thứ, chưa
thấy được lẽ thực của tất cả
các pháp nên sống toàn bằng tưởng tượng. V́
thế cứ bị nó gạt hoài. Nhiều vị mất
rất nhiều thời gian t́m nơi này nơi khác, cuối
cùng tới hết đời không gầy dựng
được ǵ cho việc hành đạo của ḿnh. Lời Tổ dạy có một sức
mạnh lớn, nhắc nhở chúng ta phải ư thức
thân này là khổ, là tai họa, đừng mê đắêm
theo nó nữa, bỏ hết ngũ dục thế gian và
t́m cho ḿnh nơi an ổn tu hành. Biết rơ thân này vô thường,
không thật, ḿnh buông được niệm tham đắm
thân. Đó là gốc của sự tu hành. Gốc này không thấu
triệt, không giải quyết cho xong th́ quá tŕnh hành đạo
của chúng ta dài vô tận, t́m một chút an lành cũng
không có. Bởi v́ ở đâu chúng ta cũng thấy bất
an bất ổn, phương pháp nào ta cũng thấy có vấn
đề, nên không thực hiện tới nơi tới
chốn được. Loay hoay tới già, bệnh, chết.
Có khi chưa già mà đă bệnh chết, hoặc không bệnh
cũng chết. Duyên của ḿnh ra sao không ai biết
được. Chúng ta không biết được ḿnh sống
bao nhiêu tuổi, sự việc kế tiếp như thế
nào? Căn cứ trên nhân quả ta cứ
nỗ lực tu hành, phát tâm làm những điều thiện
là tốt nhất. Làm sao biết được quá khứ
ḿnh đă gây những nhân ǵ, sẽ bị quả báo thế
nào? Những điều ấy ta hoàn toàn mờ mịt. Bởi
mờ mịt nên gặp những việc bất như ư,
ta ngỡ ngàng nói “Cái này hồi nào giờ tôi không nghĩ tới,
không gây tạo…”. Ta cứ tưởng bất thần ở
đâu nó tới, nhưng sự thực là trong ṿng lẩn
quẩn luân hồi ḿnh đă gây tạo. Tất cả
đều tuân theo luật nhân quả, chớ không có ǵ tự
nhiên cả. Ở đây muốn nói người
thấy suốt được nguyên nhân có thân là người
đầy đủ phúc duyên lớn nên dễ yên tu.
Người c̣n lớ ngớ về thân này, về những
ǵ xung quanh thân này như gịng tộc, của cải, sự
nghiệp, th́ dù nói tu hành nhưng công phu không tiến triển
được. V́ họ cứ loay hoay lẩn quẩn
trong những mối liên hệ giữa ḿnh với người
thân, hoặc liên hệ pháp tu, thầy tổ, đạo
tràng, huynh đệ… Mất th́ giờ, mất hết tất
cả những thuận lợi trong việc tu hành. Thiền
sư Đại Giác dạy phải chặt thẳng cội
nguồn, dùng dao bén trí tuệ chặt đứt tất cả
những thứ đó th́ việc tu mới tiến. Chúng
ta ngồi lại b́nh yên, thấy ḷng rỗng rang, trong mọi
sinh hoạt ḿnh không mong cầu điều chi, không để
bất cứ thứ ǵ dẫn đi, an nhiên tự tại. Sở dĩ vua Trần thích
đời sống sơn tăng hơn đế
vương là v́ Ngài đă thấy rơ tất cả nguyên
nhân, sự kiện đó, không cho chúng dẫn đi. Ở
núi rừng là ở núi rừng, không để xen chuyện
triều đ́nh vào đó. Nếu Ngài bị vọng tưởng,
những dấy niệm thế tục kéo lôi th́ không c̣n ǵ
thích thú cả, mà sẽ thấy trên núi thiếu cái này ngại
cái kia. Từ đó trở ngại trong việc tu hành.
Đôi khi những trở ngại rất thông thường,
nhưng không tỉnh giác lâu ngày nó trở thành lớn. V́ vậy
nói đến tu là nói những cái bỏ bớt, không mắc
mứu, không đắm mê bởi cơm ăn áo mặc, bởi
sự thụ hưởng vật chất chung quanh đời
sống. Làm chủ được những thứ ấy
ḿnh mới tu được. Người thấy đạo
là người thấy được lẽ thật của
mọi vấn đề. Tổ đă dạy chúng ta rơ
ràng trong cái hết sức b́nh thường, ta làm chủ
được th́ chiến thắng, không làm chủ
được th́ thất bại. Bản thân Ngài thực
hành và đạt được kết quả cụ thể,
không bị trói buộc, không bị kéo lôi bởi bất cứ
thứ ǵ, cũng không cái ǵ có năng lực dẫn dắt
Ngài theo chúng được. Do vậy Ngài rất thích thú.
Nói thích thú là có ư vị chứ không phải nói suông. Chúng ta
cũng vậy, huynh đệ nào tu được sẽ
thấy b́nh yên và thích thú. Ngồi nghỉ là ngồi nghỉ,
thụ trai là thụ trai, tọa thiền là tọa thiền,
tụng kinh là tụng kinh… Không có cái nào dính cái nào, cũng
không có vấn đề ǵ đủ sức kéo lôi ta. Sở
dĩ bây giờ chúng ta chưa b́nh yên, c̣n ngổn ngang,
tưởng tượng như vầy như khác là v́ ḿnh
chưa thấy được lẽ thực của muôn
pháp. Đây là vấn đề nhiều
đời nhiều kiếp, nó như những sợi dây
vô h́nh không đáng chi, nhưng khi đă trói buộc ḿnh rồi
th́ khó cởi ra được, nó cột cứng ngắt
không nhúc nhích cục kịch ǵ nổi hết. Cứ sanh
ra, lớn lên, chết đi… ở trong ṿng lẩn quẩn
ấy trăn trở, tạo nghiệp, để rồi
bị nghiệp dẫn đi trong ṿng luân hồi sanh tử,
đời này kiếp khác vô cùng vô tận. Người nào
biết rơ điều đó là rất hay, v́ sẽ không chạy
theo nó nữa, nên sẽ được b́nh yên. |