SUỐI REO RỪNG TRÚC H.T THÍCH NHẬT QUANG |
||
ĐOẠN 7 Tụng kinh niệm Bụt, Chúc thánh khẩn cầu; Tam hữu tứ ân, Ta nguyền được bả. Chú thích: - Tam hữu: Là ba cơi Dục
giới, Sắc giới và Vô sắc giới. - Tứ ân là bốn
ơn: Ơn cha mẹ, ơn thầy Tổ, ơn
đàn-na thí chủ, ơn quốc gia. - Bả: Là trả. Giảng: Ngày
đêm tụng kinh niệm Phật nguyện trả
được bốn ơn ba cơi. Đó là sở nguyện
của Ngài, mà cũng là sở nguyện của người
tu chúng ta. Có câu “Thượng cầu Phật đạo, hạ
hóa chúng sinh”, nghĩa là người tu phải đền
trả bốn ơn nặng: Ơn cha mẹ, ơn thầy
tổ, ơn quốc gia, ơn đàn na thí chủ. Có
người nói chúng ta tu hành là bất hiếu, bởi v́ họ
thấy hiện tại ta từ bỏ cha mẹ vào chùa,
không can dự đến chuyện nhà nữa. Những
người không hiểu thấu đáo chữ Hiếu
trong đạo Phật mới nói như vậy, thật
sự người tu hành trọn vẹn mới là đại
hiếu, như Tôn giả Mục Kiền Liên vậy. Ở
trong đạo, khi đă phát tâm tu th́ phải tu cho sáng
đạo, thành đạo mới đền trả
được tứ ân. Ngược lại tu lơ
mơ, không khéo rơi vào địa ngục th́ quả thật
có tội lớn. Cho nên phải ráng tu đàng hoàng, không làm
những việc phi pháp, tạo sự bất ổn cho
ḿnh cho người. Nếu
chúng ta tu tốt mọi người sẽ tốt với
ḿnh, tự nhiên hỗ trợ cho chúng ta. Đây là dùng đạo
đức cảm hóa, chưa nói đến việc chứng
quả có thần thông vào địa ngục, cứu vớt
chúng sanh bị ch́m đắm trong ấy mà ḿnh c̣n cảm
thấy vui rồi. Cho nên tu
hành phải vững tâm, nói như ngài Đức Sơn:
“Đập một hèo không ngó lại…” chớ nhác nhúa th́
không làm ǵ được. Đọc lại cuộc đời
của ngài Hám Sơn, chúng ta thấy Ngài là một đại
tăng, với công đức tu hành của Ngài, đi
đâu cũng cảm hóa được người. Ngài
làm việc ǵ cũng thành Phật sự. Trước khi
đi tu, Ngài là một học tṛ văn hay chữ tốt,
bạn bè ai cũng nghĩ nếu đến trường
thi Ngài là người khoa bản cao nhất nên Thầy bạn
rất thương quí. Tới khi đi tu, Ngài thẳng tiến
hành đạo, sấn bước du phương, sấn
bước học đạo, hoàn cảnh khó khăn trở
ngại nào Ngài cũng san bằng và vượt qua hết. Thời
đó mẹ vua quí trọng Ngài là một Quốc sư,
nhưng nhà vua lại lấn cấn với Ngài trong việc
mẹ nghe lời Quốc sư chọn người kế
thừa sự nghiệp đế vương. Hoàng Thái Hậu
hay tin Ngài ở đâu, làm việc ǵ bà đều ủng
hộ. Việc này càng làm nhà vua bực bội, ông t́m cách hại
Ngài. Từ đó cuộc đời Ngài gặp nhiều
hoạn nạn, có khi nguy hiểm đến cả tính mạng.
Những lần bị đày, lệnh vua ban không ai
được đem đến cho Ngài bất cứ thứ
ǵ. Nhưng với công đức của ḿnh, người
ta cung cấp cho Ngài không thiếu thứ chi. Bị đày
mà Ngài sống b́nh thường vui vẻ, Phật tử cũng
như quan chức đến thưa hỏi Phật pháp
đạo lư rất đông. Cho nên suốt thời gian bị
đày Ngài vẫn hành đạo hóa đạo và trở
thành một vị đại thiền sư lỗi lạc.
Sau này, Ngài chính là người trùng hưng lại chùa Nam
Hoa - đạo tràng Lục Tổ - thật trang nghiêm tráng
lệ, nhưng bản thân chỉ ở một thất nhỏ
cho tới ngày viên tịch. Người
tu hành có đạo đức, có trí tuệ đi đâu cũng
được quí trọng. Người đó có thể mở
mang gầy dựng mối đạo, hướng dẫn
mọi người hướng về con đường
đạo. Noi gương đó chúng ta nỗ lực tu học,
với tâm nguyện hướng theo con đường, dấu
chân của các bậc Thầy, Tổ đi trước.
Chư huynh đệ nhớ,
người thật tâm tu hành không có niệm lợi dụng
Tam Bảo, nhất định được long thiên hộ
pháp gia tŕ và việc tu hành đúng chánh pháp sớm muộn
ǵ cũng sẽ viên măn. Ở đây Ngài nói: Tụng kinh niệm Bụt, Chúc thánh khẩn cầu. Niệm Bụt là niệm Phật, Chúc thánh khẩn cầu là đối với các bậc Hiền thánh, chúng ta mong mỏi luôn được sự hộ tŕ của các Ngài, để Tam Bảo hưng thịnh nơi đời, mọi người có nơi nương tựa tu hành. Bản thân chúng ta cũng nương theo đó tu tạo các công đức mới có thể đền trả bốn ân, cứu khổ ba đường. Tất cả việc làm của chúng ta đều hướng đến mục đích giác ngộ giải thoát cho ḿnh và tất cả chúng sinh. Có thế chúng ta mới làm tṛn bổn phận của ḿnh, xứng đáng là một người tu Phật. |