THAY LỜI TỰA
Trời đất có
bốn mùa luân chuyển. Xuân sinh, hạ trưởng, thu phai, đông tàn. Tàn đông
thì trở lại xuân. Cho nên thật ra mùa xuân chưa bao giờ mất, chỉ là một
sự thay đổi sắc nước mây trời mà thôi.
Con người
cũng có những mùa riêng, sinh lão bệnh tử vận hành theo dòng nhân duyên
lưu chuyển tương tục. Hết sanh lại diệt, hết diệt lại sanh. Vì thế không
có gì mất đi cũng không có gì còn mãi. Đời người chỉ là một hạt bụi
trong cõi hằng sa thì có nghĩa lý gì đâu? Nếu biết sống trong mỗi phút
giây hiện hữu của đời mình bằng trái tim chung nhịp đập với tha nhân,
thì mùa xuân là bất tận đối với thiên nhiên và nguồn tâm là bất diệt đối
với dòng sinh diệt huyễn mộng.
Đã là nhân
duyên thì trùng trùng duyên khởi, mà cũng có thể trùng trùng hoàn diệt.
Tùy ta thôi. Song dù hoa đốm có loạn khởi loạn diệt trong hư không bao
nhiêu đi chăng nữa thì hoa đốm vẫn cứ là hoa đốm, có trôi dạt đến đâu
chăng nữa thì cũng không ra khỏi bầu trời tự tánh.
Ý nghĩa mùa xuân trong tôi, trong bạn,
trong chúng ta chính là mạch nguồn tuôn trào một sức sống vô tận. Cho
nên đừng bao giờ ngại ngùng nói với cuộc đời hay với chính mình rằng
tuổi thanh xuân của chúng ta đã héo tàn. Không! Mãi mãi chúng ta vẫn
xanh tươi, vẫn thơm hương với cái lung linh tuyệt sắc tuyệt màu tự muôn
đời.
Trên ý nghĩa
đó, tại sao chúng ta không thể yêu thương nhau mà sống, đến với nhau
bằng trái tim vô nhiễm vô ưu. Quên hết đi những thu úa đông tàn ở trong
lòng để hương xuân mãi mãi vẫn thanh tân. Xuân hồng hay thu vàng cuối
cùng cũng chỉ là một màu tịch liêu trong vô biên không lặng mà thôi.
Xuân đã là
xuân giữa đất trời
Chan mình
hòa cuộc khắp nơi nơi
Có nghe một thoáng tim xuân gọi
Đầy ngất trời xuân, xuân rạng ngời.
Thường Chiếu, mùa xuân Giáp Thân
THÍCH NHẬT
QUANG
|