HƯỚNG ĐẠO: PHẦN CHÍNH
Những Tánh Gì Cần Phải
Dưỡng?
Như phần đầu đã nói, tánh đây là tánh
Phật. Tánh Phật cũng gọi là Bồ-đề, Niết-bàn, Chơn-tâm, Chơn-như, Viên-giác
v.v…
Tánh Phật không có một chút cáu bẩn mà
hòan tòan trong sạch; tánh Phật không giới hạn mà rộng rãi mênh mông như
vũ trụ, tánh Phật không đứt đọan, mà vĩnh viễn trường tồn như thời gian:
tánh Phật không có ngược điểm mà đầy đủ công năng, diệu dụng.
Tánh Phật có nhiều đặc điểm, có nhiều màu
sắc, có nhiều khía cạnh, không thể nói xiết được. Sau đây chúng tôi chỉ
trình bày một số ít những đức tánh Phật của các kinh điển thường nói đến
thôi.
TỪ BI
Định Nghĩa:
Từ bi là do hai chữ" "Từ" và "Bi" ghép
chung lại. Theo trong kinh Phật, "Từ" la lòng thương yêu, thường đem vui
cho tất cả chúng sanh (Từ năng dữ nhất thế chúng sanh chi lạc)."Bi" là
lòng thương xót, thương dứt trừ đau khổ cho hết thảy chúng sanh (Bi năng
bạt nhứt thế chúng sanh chi khổ). Trong "Tứ vô lượng tâm" (bốn món tâm
rộng lớn không lường được), thì Từ-bi đứng đầu. Hai chữ Từ –bi sắp theo
văn phạm Trung hoa, thì ý nghĩa không nghịch, nhưng theo tiếng Việt chúng
ta thì nên để Bi trước và Từ sau, vì "Bi" là nhân mà "Từ" là quả, cũng như
"xả là nhân mà hỷ là quả". Tại sao thế?-Vì nếu có lòng thương yêu, muốn
ban vui cho chúng sanh, trong khi họ đang bị đau khổ dày vò, thì cái vui
ấy chỉ là cái vui gắng gượng. Vậy muốn cho họ hưởng sự vui vẻ đầy đủ,
trước phải trừ giùm đau khổ cho họ, rồi cho vui. Như thế, cái vui mới được
hòan tòan.
Tánh Chất Của Từ Bi:
Từ-bi rất bao la và bình đẳng. Trong đời
hay trong các học thuyết, tôn giáo khác cũng thường nói đến tình thương
yêu, lòn gbác ái. Nhưng những danh từ nầy chứa đựng một nội dung hẹp hòi,
có khi đó chỉ là tình yêu thương vợ con, gia đình quyến thuộc, bạn bè;
rộng hơn thì ra đến quốc gia, chủng tộc là nhiều. Chũ Từ-bi của đạo Phật
không có phạm vi, nó bao la, vô tận. Nó lan từ gia đình, xã hội, chủng
tộc, nhân loại ra đến toàn thể chúng sanh, cây cỏ. Nó không có thân sơ,
bạn thù, xa gần, mạnh yếu; nó lan bằng như nước, chỗ nào thấp thì nước
chảy đến trước, nhận được nhiều, chổ nào cao thì chảy đến sau, nhận ít,
nhưng bao giờ cũng đồng đều ở trên mặt. Kẻ nào đau khổ nhiều thì được cứu
nhiều, kẻ nào đau khổ ít thì cứu ít, nhưng mục đích bao giờ cũng làm cho
mọi người, mọi vật đều thoát khổ và yên vui bằng nhau. Lòng Từ-bi rất bình
đẳng, không có cao hạ, gần xa, nặng nhẹ. Nhưng vì chúng sanh có loại khổ
nhiều, có loại khổ ít, nhân loại cũng có kẻ cực nhiều, có kẻ cực ít, cho
nên lòng từ-bi cũng tùy theo trường hợp, tùy theo căn bịnh, mà gia giảm ít
nhiều để san bằng biển khổ. Như thế, ta nhận thấy rằng tinh thần từ-bi bao
giờ cũng bình đẳng, nhưng trong thực hành thì có sai khác tùy trường hợp,
có nơi cần trút nhiều tình thương, có nơi vừa phải, có nơi ít. Và đó, mới
thật là bình đẳng.
Từ-Bi Rất Sáng Suốt:
Từ – bi không những bao la, bình đẳng, mà
còn sáng suốt vô cùng. Lòng thương ở ngoài đời có nhiều khi rất mù quáng.
Khi thương thì trái ấy cũng tròn, khi ghét thì bồ hòn cũng méo. Thương thì
xấu cũng thành tốt, ghét thì tốt cũng hóa xấu. Nhất là tình yêu, lại càng
mù quáng hơn. Trong báo chí, không ngày nào là không có năm, ba vụ chém
nhau, giết chết nhau vì tình yêu. Tình yêu và thù oán đi song song nhau.
"Không yêu được thì ghét", một nhà tâm lý Pháp đã nói rất đúng như thế.
Tình yêu thương giữa đời sở dĩ mù quáng như thế, là vì nó xuất phát từ
thất tình lục dục, là vì nó dựa lên tình thương mình, lên cái ngã.
Trí tuệ của Phật đã đánh tan cái ngã, cho
nên Từ-bi của Phật không dựa lên cái ngã hẹp hòi. Do đó, từ-bi rất sáng
suốt. Từ-bi nhờ trí-tuệ soi sáng, nhận thấy được rằng toàn thể mình, mình
là toàn thể; chúng sanh mặc dù chia ra làm sáu loại: Thiên, Nhân, A-tu-la,
ngạ quỷ, súc sanh, địa ngục, nhưng tựu trung vẫn đồng một bản thể như nhau
như chất ướt mặc dù khi đông thành nước đá, khi tan thành nước, khi biến
thành hơi, khi tụ thành mây, khi hóa thành mưa, cũng có chung một tánh:
Tánh ướt. Chúng sanh từ vô thi, quay lộn trong sáu đường, tiếp nối muôn
triệu kiếp, đã từng làm cha mẹ anh chị em, thân bằng quyến thuộc của nhau,
cho nên phải thương yêu nhau.
Nói một cách tổng quát thì Từ-bi là tình
thương phát xuất từ sự sống, trở lại thương sự sống và quyết tâm trừ dứt
đau khổ đã bám víu vào sự sống, trong muôn hình vạn trạng. Sự sống đã bao
la bình đẳng, sáng suốt, thì từ-bi cũng bao la, bình đẳng, sáng suốt.
Công Năng Của Từ-Bi:
Từ-bi không phải là một lý thuyết suông;
không phải là một lý tưởng tốt đẹp để cho người đời nhìn ngắm. Nó không
phải là một sức mạnh thụ động, mà là cả một sức mạnh hoạt động không
ngừng. Từ-bi là nguồn gốc của muôn hạnh lành; những hành động tốt đẹp đều
do lòng Từ-bi mà ra cả. Trước hết, vì từ-bi nên ta bố thí, do bố thí mà
dứt được lòng tham lam, bỏn xẻn. Vì từ-bi nên ta trì giới, do trì giới mà
ta không sát sanh hại vật. Vì từ-bi nên ta nhẫn nhục, nhờ nhẫn nhục mà ta
dập tắt được tánh nóng giận, thù hằn. Vì từ-bi nên ta tinh tấn, do tinh
tấn mà ta trừ được lười biếng. Vì từ-bi nên ta chuyên tâm định tĩnh, do
định tĩnh mà ta hết bối rối loạn động. Vì từ-bi nên ta luyện trí-tuệ, do
luyện trí tuệ mà mê lầm tiêu tan.
Nhờ từ-bi mà muôn vật đỡ bị sát hại, đau
đớn; nhờ từ-bi mà nhân loại đỡ chiến tranh; nhờ từ-bi mà loài người bớt
thù oán; nhờ từ-bi mà người nghèo bớt đói lạnh, người giàu bớt tham lam;
nhờ từ-bi mà người ngu được khai ngộ, người độc ác trở lại hiền lành,
người sợ hãi trở lại yên tâm.
Tóm lại, nhờ từ-bi mà cõi Ta Bà nầy bớt
tiếng than khóc, bể sâu vơi nước mắt, nụ cười nở lại trên môi.
Gương Từ-Bi Của Đức Bổn Sư Thích Ca:
Để có một bằng chứng cụ thể về lòng từ-bi
và công dụng của nó, chúng ta hãy hướng nhìn lại đời sống của đức Bổn Sư
Thích Ca Mâu Ni Phật. Ngài đã vì lòng từ-bi, muốn cứu độ chúng sanh đau
khổ nên Ngài đa thành Phật. Từ khi lên bảy, trong cái tuổi mà người ta
thường bảo là tuổi không biết tội nghiệp (Cet âge sans pitié), chính lúc
ấy Đức Thích Ca đã rơi lụy xuống đường cày, khi Ngài nhận thấy cảnh giành
giựt giết hại nhau giữa sanh vật để bảo tồn sự sống riêng của chúng. Càng
lớn lên, lòng thương của Ngài càng mở rộng. Ngài không thể thấy một con
chim bị bắn mà cứu, một con cừu bị què chân mà không bồng nó lên. Vì lòng
thương rộng lớn, Ngài lìa bỏ tình thương nhỏ hẹp của gia đình, lìa bỏ ngôi
vàng lộng lẫy, lìa bỏ danh vọng cao sang; chính vì lòng từ-bi mà Ngài đã
nằm sương gối tuyết, không quản gian nguy trong lúc đi tìm đạo cứu đời.
Chính vì lòng tử-bi mà 49 năm Ngài không ngừng thuyết pháp một ngày. Chính
vì lòng từ-bi mà Ngài đặt gót chân trên khắp cõi A - Độ rộng lớn. Chính vì
lòng từ-bi mà Ngài đã quên già yếu, thuyết pháp độ sinh cho đến phút cuối
cùng trước khi lìa thế. Chính vì lòng từ-bi mà Ngài đã phát đại nguyện:"Ta
nguyện đem thân ta chịu hết cả hằng hà sa số khổ đau của chúng sanh"
hay:"Nếu còn một chúng sanh nào chưa thành Phật thì ta quyết chưa thành
Phật". Chính vì lòng từ-bi mà Ngài đã tuyên bố những câu nói rất hùng
dũng:"Nếu ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?" hay những câu nói
đầu khoang hòa, độ lượng, đã và sẽ là khuôn vàng thước ngọc cho muôn
đời:"Với người dữ, ta nên ở lành, với người câu nệ, ta không nên câu nệ,
với người gian tham, ta chớ nên gian tham. Hãy lấy từ-bi đáp lại nộ khí,
lấy thành thực đáp lại điêu ngoa, lấy lành đáp dữ".
Người Phật Tử Phải Nuôi Tánh Từ-Bi Như Thế
Nào Trong Đời Sống Hàng Ngày:
Tánh từ-biu đã nằm sẵn trong tâm mỗi chúng
ta. Chúng ta không cần cần phải cầu xin, mua chuộc nó ở một vị chúa tể
nào, thần linh nào cả. Hạt giống ấy đã nằm sẵn trong tâm hồn chúng ta.
Nhưng nó đang bị phủ lấp dưới bao lớp sân hận, tham lam, ích kỷ, nên không
thể đâm chồi nẩy mộng, trồi đầu lên được. Vậy, công việc đầu tiên của
người dưỡng tánh từ-bi là phải phanh gở lần những lớp chương ngại, để cho
mầm từ-bi nẩy lên. Khi nó đã nhô lên khỏi mặt đất, chúng ta phải tìm mọi
nhân duyên, mọi cơ hội thuận tiện cho nó chóng đâm chồi nẩy lá. Công việc
không phải chỉ trong năm ba ngày, một tháng, một năm, mà suốt cả đời. Cũng
không phải chỉ săn sóc nó trong những cơ hội thuận tiện lớn lao, mà bỏ mặc
nó trong những hành vi, cử chỉ nhỏ nhặt tầm thường hằng ngày. Có nhiều
người có thể làm được những việc từ thiện lớn lao, như mở nhà thương, phát
chẩn bần, tốn từng chục vạn bạc, thế mà khi thấy một người đau, một người
đói hay lạnh rênh xiết trước mặt mình, lại đành đoạn làm ngơ. Có người có
thể nhảy xuống sông cứu người chết đuối, bỏ bạc ngàn mua chim, mua cá
phóng sinh, thế mà vẫn điềm nhiên ngồi nhìn một con kiến vô tội sắp chết
chìm trong ly nước, hay một con chuồn chuồn sắp bị đứa nhỏ của mình ngứt
cánh ngứt đuôi. Chúng ta hãy coi chừng, hãy tìm hiểu lý do của tâm trạng
hành động nói trên. Có khi đó là do quan niệm sai lầm tưởng rằng làm những
việc vĩ đại, lớn lao mới là từ thiện, mới là từ bi, còn những việc nhỏ
nhặt thì ai làm cũng được, có làm hay không làm cũng không có hậu quả gì;
có khi đó là do tánh háo thắng, ham danh chuộng lợi mà làm. Nếu thế thì
không phải là dưỡng tánh từ bi, mà trái lại là vùi dập nó sâu thêm dưới
lớp si mê, dục vọng của lònh mình.
Muốn dưỡng tánh từ bi, ta phải làm tất cả
việc lành, tránh các việc dữ, dù to dù nhỏ, dù trước mặt muôn người, hay
chỉ một mình ta, dù được khen hay bị chê, dù dể hay khó.
Muốn dưỡng tánh từ bi ta phải tiếp xúc,
gần gũi với những cảnh khổ đau của đời. Những người ở luôn trong những
dinh thự nguy nga, khó biết được cái cảnh nửa đêm chồn con dưới túp lều
tranh khi mưa dột, cái cảnh trốn nắng dưới mái nhà tôn khi nửa trưa, Những
người luôn luôn ngồi trên xe ngựa, khó nghe được những tiếng rên khóc bên
lề đường, trong xó chợ. Những người ăn mặc ấm áp, sang trọng khó cảm nhận
được cái lạnh buốt đến tận xương tủy của những kẻ rách rưới trần truồng.
Những kẻ luôn luôn ngồi trước bàn tiệc cao lương, mỹ vị, khi nghe được
những tiếng rú, tiếnt thét hãi hùng, những cái dãy dụa đớn đau của những
gia súc bị làm thịt dưới nhà bếp. Cho nên, muốn trao dồi tình thương, phải
gần gủi với cảnh khổ. Thái tử Sĩ-đạt-ta ở trong cung vua, mà cứ nằn nặc
xin Phụ Vương ra xem ngoài bốn cửa thành là vì thế. Có thấy, có cảm, có
chia xẻ cái khổ cho nhau, mới thương nhau. Có thương nhau mới tìm cách cứu
khổ cho nhau. Có cứu khổ được khổ cho nhau thì tình thương mới thêm phấn
khởi và phát triển. Tình thương càng phấn khởi và phát triển thì ta còn
cám ơn những kẻ đau khổ đã tạo nhân duyên cho tình thương của ta mở rộng
và hoạt động mạnh mẽ. Chính những kẻ đau khổ là phước điền nuôi dưỡng lòng
từ bi phát sinh và lớn mạnh. Đất hoạt động, đất sống của từ bi là cảnh
khổ. Ly cảnh khổ, cây từ bi sẽ mất sanh lực và không thề đâm hoa kết trái
được. Cảnh khổ không phải chỉ có trong loài người, mà chung cho cả sinh
vật. Cho nên người dưỡng tánh từ bi không phải chỉ cứu giúp loài người đỡ
khổ mà còn biết thương yêu gia súc, xem chúng như những người giúp việc
trong nhà, tránh làm đau khổ chúng một cách vô ích. Hãy nghĩ rằng chúng
cũng có tình mẫu tử, có dạ trung thành, biết đau khổ, biết lo sợ. Chúng ta
không nên hất hủi, hành hạ chúng nó. Chúng ta cũng không nên tìm thú vui
trong những cuộc săn bắn hay câu cá. Những ai có thể vui thích được trước
cảnh tượng đau đớn hãi hùng của những con thú, con chim, con cá, bị bắn
giết, sẽ quen dần với những cảnh giết chóc, tàn bạo giữa người và người.
Cho đến cây cỏ, người dưỡng tánh từ bi
cũng không nên tàn phá một cách vô ích. Nên nhớ rằng nó cũng có sự sống,
và đã có sự sống tất nhiên muốn bảo tồn sự sống. Những kẻ bứng cây sống,
trồng cây chết, ngứt hoa, bẻ lá, phá cành mà không có một mục đích gì cả
chỉ để thỏa mãn cái tánh ưa thích tàn phá, những người ấy cũng đã làm tổn
hại lòng từ bi của mình nhiều lắm. Lòng thương yêu cây cỏ, giúp cho ta
nhận thấy được lẽ huyền vi của sự sống, thông cảm với cái chung của muôn
vật và trực nhận được cái bản thể của vũ trụ.
Tóm lại, làm được tất cả các việc trên, từ
nhỏ đến lớn, từ ddễ đến khó, không bao giờ thối chuyển ngã lòng; mở rộng
mãi lòng từ bi cho nó bao trùm được cả pháp giới: Như thế là dưỡng tánh từ
bi của Phật, mà mỗi chúng ta đều có sẵn ở trạng thái tiềm tàng trong tâm
chúng ta.
TRÍ TUỆ
Định Nghĩa:
Trí-tuệ là cái tánh sáng suốt xét soi cùng
khắp không bị ngăn che, trở ngại. Trí-tuệ tiếng Phạn gọi là "Praijna",
tiếng Trung hoa dịch âm là Bát nhã, hay Đại trí-tuệ. Để chỉ rõ cái rộng
lớn, linh diệu, hiệu quả của trí-tuệ, nhiều khi trong Kinh còn gọi là Bát
nhã Ba la Mật, nghìa là trí tuệ sáng suốt cùng tột và chắc chắn sẽ đưa
người tu hành đến quả vị Phậ.
Nếu vô minh là cái màn đen tối bao trùm
vạn vật, làm cho chúng sanh không nhận được sự thật của vũ trụ vạn hữu và
do đó làm cho chúng sanh phải đau khổ, thì trí-tuệ trái lại, là cái khí
giới duy nhất có công dụng phá tan được màn vô minh ấy, làm cho chúng sanh
thấy rõ được sự thật vũ trụ vạn hữa, và thể nhập vào sự thật ấy để sống
một cuộc sống an vui, tốt đẹp.
Nói về trí-tuệ, tronh kinh Di giáo, Phật
có dạy:"Người có trí tuệ không tham trước, tự tại, sáng suốt, tránh khỏi
hố hầm tội lỗi; trí tuệ chân thật là chiếc thuyền kiên cố, đưa chúng sanh
khỏi biển khổ sông mê, là ngọn đèn sáng soi miền hắc ám, là liều thuốc
chữa được muôn ngàn bệnh tật, là chiếc búa sắt đập tan rừng phiền não, là
lưỡi dao bén cắt đứt lưới vô minh".
Sự Sai Khác Giữa Tánh Thông Minh Hiểu Biết
Của Đời Và Trí-Tuệ Của Phật:
Khi nói đến trí-tuệ, nhiều người tưởng lầm
trí-tuệ theo nghĩa trong đạo Phật cũng như sự thông minh hiểu biết của thế
gian, nhưng chỉ khác là trí-tuệ của Phật rộng rãi, sáng suốt hơn. Thật ra,
sự thông minh hiểu biết của thế gian và trí tuệ của Phật có nhiểu điểm sai
khác. Do sự sai khác đó, giáo lý kinh điển Phật giáo phân biệt hai thứ trí
tuệ: Trí-tuệ thế gian và trí-tuệ trong đạo Phật.
1. Trí tuệ thế gian: là cái biết của thế
gian, cái biết còn nhiều sai lầm, sơ sót khiến cho người ta cứ trôi lăn
mãi trong ba cõi sáu đường.
Trí-tuệ thế gian có thể chia làm hai thứ:
a. Có thứ thông minh láu lỉnh, thấy rộng
biết nhiều, nhưng bất thiện; nó chỉ biết phụng sự cho dục vọng, ích kỹ,
thỏa mãn bản ngã hẹp hòi, làm tay sai cho cái ác. Cái biết nầy thật làn
nguy hiểm hơn cả cái ngu si nữa, vì nó làm cho con người mất hết cả lương
tri, ác hơn cầm thú. Cho nên Đức Phật bảo rằng cái thông minh nầy là một
cái nạn lớn trong tám nạn.
b. Có thứ thông minh mẫn tiệp, hiểu biết
đâu là thiện nên làm, đâu là ác nên tránh, biết làm những điều lợi ích cho
nhân quần xã hội. Tuy thế cái biết này không giúp cho con người thoát ra
ngoài vòng khổ não, luân hồi. Vì thế cho nên gọi là trí-tuệ thế gian.
2. Trí-tuệ trong đạo Phật: Có hai thứ:
a. Hữu lậu trí: cái trí chưa có năng lực
đoạn các phiền não hữu lậu. Nghĩa là trong lúc ở địavị phàm phu tu nhơn,
tuy dùng trí-tuệ quán sát thân bất tịnh, thọ là khổ, tâm vô thường pháp vô
ngã, nhưng rồi lúc nào cũng thấy là tịnh, là vui, là thường là thật ngã,
còn bị phiền não hữu lậu lấn áp, không thể phá trừ được.
b. Vô lậu trí: cũng gọi la Bát nhã trí;
Trí nầy đã phá trừ các phiền não hữu lậu, đạt đến chỗ rốt ráo thanh tịnh,
nhưng chỉ khi đặng thánh quả mới có, trí nầy có hai phần:
- Về phương diện "thể" tức là căn bản trí,
cũng gọi là thật trí, vô phân biệt trí, như lý trí, chơn trí v.v… Kinh
nói:"Như Lai dùng căn bản trí (vô phân biệt trí) duyên chơn như, tâm và
cảnh không hai, không có năng sở", hay nói:"Dùng thật trí thấy rõ thật
tướng của các pháp".
- Về phương diện "dụng", tức là hậu đắc
trí. Sau khi đặng căn bản trí rồi mới có trí nầy, cũng gọi là quyền trí,
sai biệt trí. Kinh nói:"Đức Như Lai dùng quyền trí, thấu rõ các pháp sai
biệt, giáo hóa chúng sanh".
Công Năng Của Trí-Tuệ:
Người ta sống trong đời như thể đi trong
đêm tối, như chèo ghe giữa biển mênh mông, không biết đâu là bờ bến.
Trí-tuệ thế gian là ngọn đèn soi sáng khoảng đường ta đi, là địa bàn chỉ
phương hướng cho ta đến. Người hơn vạn vật, làm chủ được muôn loài là nhờ
trí-tuệ, nền văn minh tiếnh bộ về vật chất của nhơn loại như ngày nay cũng
nhờ trí tuệ.
Nhưng dù văn minh đến đâu thì loài người
cũng không vượt thoát được cảnh giới Ta-bà này, cũng vẫn còn đau khổ, vẫn
còn chịu sự chi phối của bệnh tật, già yếu, chết chóc, sầu thương…
Muốn thoát khỏi cảnh khổ thế gian, phải
nhờ trí-tuệ của Phật. Trí-tuệ của Phật có nhiều công năng, diệu dụng khác
với thế gian trí. Dựa theo tánh cách của công năng, diệu dụng ấy. Duy thức
học chia trí-tuệ ra làm bốn loại, có bốn tên khác nhau: Khi ở địa vị phàm
phu, còn trong vòng mê muội, thì mỗi người có 8 thức và 51 món tâm sở, đến
khi chứng đặng Thánh vị thì tâm thức và 51 món tâm sờ ấy đều chuyển thành
trí. Thức thứ 8 là A-lại-gia, có công năng gìn giữ thân mạng, chủng tử và
thế giới. Khi đạt đến địa vị vô lậu thì thức này biến thành "đại viên cảnh
trí":Trí sáng suốt như bức gương lớn và tròn đầy, chỉ thị cho thể tánh
chơn như.
Thức thứ 7 là Mạt-na, có công năng thường
chấp ngã, khi đạt đến địa vị vô lậu, biến thành "bình đẳng tánh trí": nhận
thức các pháp là đúng với tánh bình đẳng vô giá của nó.
Thức thứ 6 là ý thức có công năng phân
biệt so đo, khi đạt đến địa vị vô lậu, biến thành "diệu quán sát trí":
Năng lực quán sát thần diệu.
Năm thức trước (Nhãn thức, Nhĩ thức, Tỷ
thức, Thiệt thức, Thân thức) có công năng tiếp xúc trần cảnh, khi đạt đến
địa vị vô lậu, biến thành "thành sở tác trí": Có năng lực nhận thức cùng
khắp, thành tựu mọi công việc.
Gương Trí-Tuệ Của Đức Bổn Sư Thích Ca:
Đức Phật, cũng được gọi là đấng Giác-ngộ.
Danh từ này được nhân loại từ xưa đến nay công nhận và tôn xưng.
Đức Phật Thích Ca, ngay từ khi còn thơ ấu
đã tỏ ra trí-tuệ hơn người. Lúc mới 7 tuổi, một hôm đi xem lễ cày, thấy
cảnh tương tàn tương sát giữa sanh vật, Ngài nhận chân được nỗi khổ của
kiếp sống, và cái định luật khắc nghiệt của cõi đời là sự sống chồng lên
sự chết của muôn loài muôn vật. Ngài chỉ học một mà biết mười, nên đã làm
cho các vị giáo sư, phải ngạc nhiên và bái phục, tôn Ngài lên làm thầy dạy
lại họ. Mỗi lần dạo thăm một cửa thành là Ngài tìm được một sự thật đen
tối của cõi đời:Nào đau, nào già, nào chết. Nhưng biết sự thật ấy không
phải để mà biết, hay đành xuôi tay bất lực, hay khóc than một cách tiêu
cực. Ngài không dừng cái biết của Ngài tại đó, mà còn đẩy xa ánh sáng trí
tuệ của mình, tìm tới nguyên nhân đau khổ. Tìm được nguyên nhân đau khổ
rồi, Ngài lại tìm phương pháp để dứt trừ nguyên nhân đau khổ. Đến đó Ngài
cũng chưa chịu dừng nghĩ, mà còn tìm một cảnh giới an vui vĩng cửu. Tất
nhiên công cuộc tìm tòi và thành tựu mỹ mãn ấy không phải dễ dàng. Ngài
phải rời bỏ tất cả những gì quý báu thân yêu, lẵn lội tìm thầy, tìm bạn để
học hỏi, đi hết xứ này đến xứ khác, nghe ờ đâu có một vị đạo sĩ, triết gia
thông minh xuất chúng là Ngài đến thụ giáo, không quản ngại đường sá xa
xôi, núi rừng hiểm trở. Nhưng đến đâu, Ngài cũng thấy cái biết của họ chưa
tột cùng, còn có những nổi thắc mắc chưa được giải quyết. Trước tình thế
ấy, đành chịu đầu hàng vô minh chăng?-Không thể như thế được!Ngài quyết
tâm phá tan màn vô minh mới thôi! Không thể nhờ ai dạy cho mình phương
pháp diệt khổ hoàn toàn, đem vui viễn được, thì Ngài tự mình tìm lấy. Từ
đó, ngày đêm Ngài tham thiền, nhập định quên ăn bỏ ngủ, trong suốt 49 ngày
dưới gốc Bồ đề. Và một buổi bình minh kia, Trí-tuệ của Ngài đã bừng sáng,
chiếu khắp mười phương, soi thấy suốt từ quá khứ đến vị lai, thấy được bản
thể của vũ trụ rõ ràng như thấy bàn tay mình. Từ đó, Ngài đã thành đấng Vô
thượng Chánh đẳng Chánh giác.
Người Phật Tử Phải Trau Dồi Trí-Tuệ Như
Thế Nào Trong Đời Sống Hằng Ngày?
Mỗi chúng ta đều có sẵn cái mầm trí-tuệ,
cái chất trí-tuệ của Phật. Nhưng cái mầm ấy không được vun trồng, săn sóc,
thiếu đất, thiếu nước, thiếu không khí nên không nẩy sanh được cây Bồ đề;
cái chất trí-tuệ ấy, như ngọc lẫn trộn trong đá, không được mài dủa nên
ánh sáng không phát ra.
Muốn có được trí-tuệ như Phật, chúng ta
phải tu theo các pháp mà Phật đã chỉ bày. Những pháp này nhiều không xiết,
nhưng chúng ta nên lựa vài pháp môn thông thường có thể thực hiện được
trong đời sống hằng ngày của chúng ta.
Trước tiên chúng ta phải biết nghe, biết
thấy (Văn). Không phải chỉ nghe những điều thiết yếu của Phật dạy, thấy
những điều thiết yếu trong kinh điển là đủ. Trong đời sống hằng ngày,
chúng ta có thể nghe thấy những điều bổ ích quanh ta.Nói một cách khác là
ta phải luyện khiếu quan sát để rút ra những bài học Phật pháp quý báu.
Trong khi nghe, thấy, quan sát, chúng ta cố gắng đừng để cho dục vọng, ích
kỷ dính vào cái thấy, cái nghe, cái quan sát của ta. Đừng yêu, đừng ghét,
đừng thiên vị cái mà dục vọng, lòng tư kỷ yêu ghét thiên vị. Nói một cách
khác là đừng để cho cái "ta" hẹp hòi bắt buộc ta chỉ mở mắt nhìn cái nó
thích, nghe cái nó ưa, và nhắm mắt bịt tai, không cho lọt vào mắt ta, tai
ta cái nó không ưa, không thích. Đừng sợ sự thật, đừng sợ ánh sáng, nhất
là khi sự thật ấy có thể làm mất lòng "cái ta", khi cái ánh sáng ấy làm
chói mắt "cái ta". Ở đời biết bao nhiêu người có mắt không thấy, có tai mà
không nghe, vì mắt, tai bị cái màn của thói quen, thành kiến, quyền lợi,
thất tình bản ngã che lấp.
Vậy trước khi nghe, khi nhìn, hãy vén cái
màn đen tối ấy lên đã.
Nghe thấy, quan sát một cách sáng suốt,
khách quan cũng chưa đủ để thấy rõ được sự thật nằm bên trong sự vật. Phải
dùng trí để suy nghiệm. (Tu) xét soi tất cả mọi khía cạnh, chia sẽ sự vật
để thấy được cái lõi, cái nguyên lý của nó. Phải luôn luôn đặt những câu
hỏi:"Vì sao", "thế nào", "rồi sao nữa". Bất luận một lời, một cử chỉ, một
hành động gì, trước khi làm, ta cũng phải dùng trí-tuệ để soi xét cho thấu
đáo ngọn ngành. Thí dụ khi ta thích ăn ngon, thích ngủ nhiều, ta phải tự
hỏi xem những tánh xấu ấy rồi sẽ đưa đến kết quả gì, có làm cho ta tiến bộ
hay thoái hóa; ta nhận xét xem có ai thích ăn, ngủ nhiều mà thành tựu
trong đời họ không. khi ta muốn đắm mình vào cờ bạc rượu chè, hút sách, ta
phải tự hỏi xem có người nào mê say những thứ ấy mà thân hình không bạc
nhược, tinh thần không sa đoạ, gia đình không tan nát không. Khi ta nói
dối trá, lừa đảo người nầy, bóc lột kẻ khác, ta hãy nghiệm xem kết quả của
những hành động ấy sẽ thế nào, người ta co tín nhiệm ta mãi chăng, ta có
được người đời kính mến chăng, ta có được mãi mãi yên thân với những hành
động xấu xa ấy chăng. Khi ta nóng giận, kiêu mạn, ta hãy hồi tam nghĩ lại
xem những tánh xấu ấy đã tàn hại cuộc đời chung và đời riêng tới mức nào.
Nếu dứt trừ được những tánh ấy, tâm hồn ta sẹ nhẹ nhàng, thư thái như thế
nào, cuộc sống giữa xã hội sẽ dễ thở, an vui như thế nào? Tóm tắt một lời,
là phải dùng trí tuệ trong mọi ý nghĩ, lời nói, cử chỉ, hành động trong
mọi địa hạt, hoàn cảnh, trong mọi thời, mọi thế. Hãy nên nhớ luôn rằng si
mê là gốc của muôn tội lỗi, trí-tuệ là gốc của muôn hạnh lành. Tổ sư có
dạy một câu rất thâm thúy:"Bất úy tham, sân khởi, duy khủng tự giác trí"
(không sợ tham sân nổi dậy, mà chỉ sợ trí-tuệ, tự giác chậm chạp, không
phát lộ). Nói một cách khác là ta hãy luôn luôn cảnh giác, tỉnh táo, sáng
suốt, dùng đuốc trí-tuệ soi sáng luôn luôn đời ta. Hãy làm cho trí-tuệ của
ta luôn luôn bừng dậy bằng những câu hỏi về nguyên nhân, kết quả, thực
tại, quá khứ, tương lai… Hỏi luôn hỏi mãi, không bao giờ chưa rõ mà thôi
hỏi. Không bao giờ chịu nhận một lời giải đáp nửa chừng mà không tìm cách
làm cho nó đầy đủ, rốt ráo. Hỏi mãi, hỏi hoài, hỏi cho đến bao giờ không
còn gì để hỏi nữa mới thôi.
Nhưng ở đây chúng ta cũng nên tỉnh taó, đề
phòng những cạm bẫy nguy hiểm của dục vọng của cái "Ta", của Vô minh,
nghĩa là có những câu giải đáp như những liều thuôc ngủ, không giải đáp gì
cả mà chỉ thoa dịu, vỗ về ru ta ngủ, để ta đừng hỏi nữa. Có những câu giải
đáp không trả lời thẳng cho câu hỏi để mở rộng sự hiểu biết, mà chỉ nhằm
tâng bốc "cái ta", làm thỏa mãn dục vọng, nâng cao cái ngã mạn, ngã ái,
khiến cho lý trí ta mỗi ngày mỗi lu mờ, không còn khả năng sáng suốt để
nhận rõ đâu là phải, đâu là trái, đâu là hay, đâu là dỡ nữa.
Nhưng ngược lại cũng nên đề phòng một
khuyết điểm thứ hai là sự ham chuộng tìm biết sự thật để thỏa mãn tánh tò
mò, cái biết suông, biết để mà biết, cái biết vô trách nhiệm.
Cái biết của người trau giồi trí-tuệ, là
cái biết dựa lên tình thương, lên từ bi, cái biết làm thế nào cho mình,
cho nhân loại, chúng sanh thoát ra ngoài vòng đau khổ, cái biết đem lại an
vui cho tất cả, cái biết của"xuất thế gian trí".
Biết chân chính cũng chưa đủ. Cần phải
thực hành theo cái biết ấy (Tu). Biết, mà có thật hành, mới có thật
nghiệm; có thật nghiệm, thật chứng mới thật là biết. Thật hành là cái lò
để luyện thép trí-tuệ, là viên đá để mài ngọc trí-tuệ. Không thật hành thì
cái biết ấy chỉ là cái suông, không đủ sức để đuổi xa tà niệm, phá tan màn
vô minh, thân chứng lý vô ngã, thể ngộ pháp vô sanh.
Muốn trau dồi trí-tuệ cho nó kết quả,
người Phật tử phải thật hành theo pháp tam vô lậu học:Giới, định, huệ.
Giới là ngăn chận, đón giữ tà niệm, vọng
tâm không cho nó phát sinh. Giới là bức thành cao ngăn giặc phiền não, là
đạo quân tinh nhuệ dẹp trừ Ma vương. Giới là bóng đèn bao bọc ngọn đèn
trí-tuệ, không cho gió vô minh làm xao động hay thổi tắt.
Định là phép làm cho thân tâm định tỉnh;
là tham thiền nhập định. Định như ngọn đèn khi hết bị gió làm chao động,
tập trung được ánh sáng, soi chiếu được xa. Định như ly nước được để yên
một chổ, làm cho bao nhiêu cáu bẩn đều lắng xuống đáy ly. Định như mặt
nước hồ im lặng, phẳng lì có thể phản chiếu được rõ ràng bầu trời cây cỏ…
Huệ là sự soi sáng, sự phát ra ánh sáng
với bao nhiêu diệu dụng của nó, làm cho kẻ tu hành thấy biết được rõ ràng
thật tướng của nhân sinh, vũ trụ nguồn gốc của đau khổ, con đường đưa đến
giải thoát hoàn toàn.
Khi đã biết được đúng đắn, cùng khắp, rõ
ràng như thế, gọi là"Chánh biến trí". Trí-tuệ khi đạt đến trình độ hiểu
biết này thì nghiểm nhiên trở thành "Chánh đẳng Chánh giác" hay Phật.
Làm được như thế, gọi là dưỡng tánh
trí-tuệ của Phật mà mỗi chúng ta đều sẵn có ở trạng thái tiềm phục trong
ta. |