Cánh thư xa
… “ Chị còn
nhớ cái lần em mò ra chùa thăm chị, cũng là lần cuối cùng tụi mình gặp
nhau. Hôm ấy, thấy chị, em đứng như trời tròng. Lặng câm, rồi em khóc… ”
Nhớ chứ Nhạn. Nhớ cả đoạn đường dài từ nhà
tới trường mà ngày nào Nhạn cũng è lưng ra đèo tôi trên chiếc xe đạp cà
tàng, vì không thể chịu nổi khi thấy tôi ôm cặp lội bộ dưới cái nắng
Sàigòn. Tôi nhớ Nhạn. Vẫn cái nhớ thật nhiều của những chiều tan trường,
hai đứa rủ nhau vào chùa Xá Lợi, xin Phật đi tu. Thế mà nhân duyên, nghiệp
dĩ đã đưa đẩy… Nhạn theo chồng sang xứ người. Tôi ở lại, thực hiện ước
nguyện của hai đứa. Giã từ Sàigòn.
Sáng nay, cánh
thư Nhạn bất chợt như một cánh chim xa, đáp xuống sân chùa trao vội chút
tin.
… “Mười mấy năm rồi. Giữa đất lạ quê
người, cuộc sống em luôn thay đổi. Nhưng phải chăng niềm vui thường hay tỉ
lệ nghịch với tuổi đời. Em bơ vơ hụt hẫng trước hạnh phúc như bóng câu qua
cửa, chập chờn, vụn vỡ. Hai đứa nhỏ không biết sẽ ra sao? Em lại nhớ chị,
nhớ đến tà áo nhật bình thanh thoát tụi mình mơ ước năm xưa. Chị, em
muốn…”
Đừng Nhạn! Đã sinh ra làm kiếp chim trời
thì trôi dạt mây khói là chuyện phải vậy thôi. Cánh chim nào lại chẳng
vượt gió trước khi trở về được tổ ấm bình yên. Dù muốn dù không, Nhạn cũng
phải lo cho hai đứa nhỏ. Tụi nó đã mất cha rồi, đừng để cho nó phải mất mẹ
nữa Nhạn ơi. Có nhiều khi ta cứ nghĩ mình sẽ không sống nổi, không thể
chịu đựng được cái hoàn cảnh đau lòng trước mắt. Nhưng mà không sao cả, nó
sẽ qua đi. Bởi vì tất cả đều vô thường. Không có giọt nước nào chảy hai
lần qua một điểm trên cùng một dòng sông. Cuộc đời của ai rồi cũng sẽ trở
thành câu chuyện cổ tích cho con cháu ngàn năm sau. Có điều trong mỗi câu
chuyện, nhân vật có thể hiện được tính cách, có để lại được điều gì tốt
đẹp, có làm nên cho cuộc đời hôm nay và hôm mai những âm hưởng hay không
lại là chuyện khác. Suy cho cùng thì nước mắt trần gian đâu phải của riêng
ai. Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, nỗi khổ khác nhau, khó khăn khác
nhau. Nhưng dù khó khăn nào đi nữa, cái khó nhất phải chăng là biết vượt
lên chính mình? Tới một ngày nào đó, tất cả chúng ta đều trở nên già cỗi
và chỉ có những đổi thay, thâm trầm nhào nặn thành chất sống là trẻ mãi mà
thôi. Vậy thì tại sao ta không chắt chiu từng chút niềm vui, giữ hoài nét
sơn sơ cho tâm hồn mãi non tươi.
Quế và Tía Tô đang rất cần sự chăm sóc,
tưới tắm của mẹ nó. Đừng để cho cọng rau xanh phải ủ rủ héo hon trước khi
chúng nẩy tược đâm chồi. Tôi thích cái tên Nhạn đặt cho hai đứa nhỏ quá.
Ngọt ngọt, thơm thơm. Cái mùi của quê hương sao mà dễ nhớ, khó quên. Nhạn
ơi, thương con và vượt khó là màu áo lam tôi muốn gởi đến cho Nhạn. Sống
tha thứ, làm việc và chấp nhận những gì hiện có, không mong cầu là quá đủ
để ta hạnh phúc rồi. Tôi vẫn nghĩ, bình an hay không là ở tại lòng mình,
chứ chiếc áo có nghĩa lý gì đâu.
Hồi xưa, vua Trần Thái Tông cũng có chuyện
buồn, quân vương lên núi đòi tu. Trần Thủ Độ không chịu, rượt theo thỉnh
về. Thấy Thái Tông khó xử quá, Quốc sư Trúc Lâm cầm tay vua nói: “Phàm làm
đấng nhân quân thì phải lấy ý muốn của thiên hạ làm ý muốn của mình, lấy
tâm thiên hạ làm tâm của mình. Nay thiên hạ muốn đón Bệ hạ, Bệ hạ không về
sao được? Tuy nhiên, việc nghiên cứu nội điển (kinh Phật), xin Bệ hạ đừng
phút nào quên”. Lời khuyên ấy đã đưa Trần Thái Tông lên ngôi và trở thành
vì vương sáng chói, mở đầu triều đại nhà Trần với tất cả cốt cách của một
cư sĩ tại gia thoát tục.
Nhạn không quan trọng như thế. Nhưng đối
với hai đứa nhỏ, Nhạn còn cần thiết hơn cả nhà vua đối với lương dân. Vui
lên đi Nhạn. Bởi vì toàn bộ dòng đời lưu chuyển mang theo những chất ngọt
bùi đều là tặng vật cho chúng ta. Hãy trân trọng nhận lấy với tất cả lòng
biết ơn thì hạnh phúc sẽ ngay trong tầm tay. Đừng có ở núi này mà trông
núi nọ, để rồi sau một vòng đời lẩn quẩn, ta lại thẩn thờ thốt lên bốn câu
thơ đá vàng của thi hào họ Tô thuở nọ:
Mù tỏa Lô sơn sóng Triết giang,
Khi chưa đến đó luống mơ màng.
Đến rồi cũng vẫn không gì khác,
Mù tỏa Lô sơn sóng triết giang.
Cho tôi gởi hai mảnh rau nhỏ, nhờ Nhạn
chăm sóc giùm với thật nhiều niềm tin và hy vọng. Để một ngày không xa,
nếu chúng mình có gặp lại, ngồi bên nhau ta chợt thèm tô bún chan nước
tương, có Quế và Tía Tô nữa. Còn gì hạnh phúc hơn, phải không Nhạn? |