Thưởng biển
Xe lăn bánh.
Một ngày thưởng biển của Linh Chiếu đã tàn
khi chiều buông. Tôi vẫn còn sót lại trên bãi chiều hôm ấy lẫn tiếng sóng
cồn. Một tia nắng già vừa rủ xuống. Ánh tà huy đã vụt tắt. Tôi không thể
chần chừ dưới bãi biển được nữa.
Con đường dẫn lên Chân Chiếu chưa quen
lắm, cỏ cây còn lạ dấu chân người. Tôi vào chùa, ngồi trước hiên chơi một
chút. Cô bước tới hỏi:
- Sao Chiếu không đi Ngọc Hải chơi?
- Dạ… thôi.
- Chiều nay ở đây làm gì vậy?
- Dạ, không có làm gì.
- Đọc sách không?
- Dạ.
- Có sách Nhi Đồng nè.
Tôi bật cười. Cầu trời cho tôi mãi mãi là
trẻ nhỏ.
***
Tôi quan hệ khá lâu với cô qua những lần
sách vở nhưng ít khi gặp gỡ. Cho đến bây giờ, mỗi lần đối diện nhau tôi
vẫn chưa quen bắt chuyện.
Xoay sang chị Mai, tôi hỏi:
- Chiều nay chị chở cô đi Ngọc Hải, chụp
được mấy “pô” mặt trời lặn rồi?
- Chụp chụp cái quỷ gì! Ba đám mây hắc ám.
Cô nhìn tôi nhướng mắt khoe:
- Chị chụp cho Mai một kiểu “giang tay ôm
mặt trời rụng”.
Cả ba cùng cười. Mâm cơm đã có sẵn, cô và
chị Mai chỉ việc ăn.
Tôi bước xuống thềm, lần ra phiến đá trước
ngõ. Mệt mỏi sau một ngày nhảy sóng với huynh đệ, bây giờ được thả bước
một mình giữa núi rừng thanh vắng, tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Từ trên cao,
nhìn thấy sóng đêm trắng xóa như thách đố, như trêu ngươi cùng tuế nguyệt,
cùng mặt nước mênh mông, bất chợt tôi rùng mình… Một tình cờ nào đó đã xui
khiến chúng ta quay cuồng trong những cơn lốc vọng động bất kể đêm ngày,
để rồi sau đó ai sẽ phải chịu bao cảnh thăng trầm đây? Thật không mà như
có. Rồi cũng sẽ có một tình cờ nào đó, khi chúng ta hết sức vất vả để
giành lấy sự sống ngay bên bờ vực thẳm, thì bỗng nhiên mọi sự đời được rũ
sạch đi hết, trả lại cái uyên nguyên buổi ban đầu. Thật có mà như không.
- Hạnh Chiếu ơi! Chiếu đâu rồi?
- Dạ em đây.
- Đi đâu vậy?
- Em hóng mát một tí.
- Vô đây nói nghe nè. Trời tối rồi, đi đâu
một mình ở ngoãi vậy, ma bắt đó nghen.
- Dạ, em vô ngay.
- Bây giờ Chiếu muốn thức chơi hay muốn
ngủ?
- Dạ ngủ.
- Ờ, ngủ đi. Chị cũng mệt quá rồi.
Chung vô mùng chớ dễ gì mà tôi ngủ được.
Cái cửa sổ đã đóng kín mít. Ngộp thấy mồ, mà tôi đâu dám mở tại vì cô sợ
gió.
Xoay qua trở lại, thấy chỉ toàn là đầu
trọc chung quanh. Tôi tự hỏi:
- Tại sao mình đi tu?
Rồi tự trả lời:
- Cũng chẳng biết tại sao.
Tuổi nhỏ theo nhau như trang sách. Lớn lên
là đã vào chùa rồi. Thú thật, tôi có hơi nhát khi thấy cái thảm cảnh vỡ
tan, khổ đau của bao người đi trước nên thay vì bon chen trên đường đời,
tôi đã muốn náu mình một nơi khiêm tốn hơn từ thuở còn cắp sách đến
trường. Chứ cũng chẳng hay ho gì.
Ở ngoài trắng cả một trời trăng. Nhờ có
mấy khuôn bông gió nên tôi ké được đôi sợi ánh sáng. Giờ này mà dạo mát
một vòng thì sướng biết mấy.
- Cái gì mà lăn qua lộn lại hoài vậy
Chiếu?
- Dạ, ngủ không được cô ơi.
- Cái gì mà không được. Ngủ đi.
Ghê thật. Cô có máu lãnh đạo đầy mình. Đã
vào giấc mà cũng còn kiểm soát khít khao. Bận này thì ngủ được hay không
gì, tôi cũng nằm im re. Mất tự do quá.
***
Đêm đã qua.
Ngồi trong phòng thoáng nghe tiếng ai hát,
nhưng không rõ hát cái gì. Tôi bật dậy ra ngoài và bắt gặp cô… Cô hát thì
được.
- Sáng nay Chiếu về hả?
- Dạ.
- Mấy giờ?
- Có lẽ em về sớm. Nhưng còn tùy chị Mai.
- À, chị có nhờ Mai ra bến xe một chút.
Chiếu đợi nha.
Tôi gật đầu và ngồi vào bàn ăn.
Chân Chiếu vẫn còn đơn sơ lắm. Cùng với
Chân Nguyên, cả hai ra đời như một giấc mơ. Và có lẽ giấc mơ của Chân
Nguyên huyền ảo hơn nhiều. Hãy đợi xem.
Cơm sáng xong. Mọi người cũng lần lượt kéo
nhau ra biển.
- Chiếu ơi! Tắm cái rồi hãy về.
Tôi lưỡng lự vì không biết chị Mai đi lâu
mau.
- Chị lấy đồ cho thay nha?
- Dạ thôi.
- Hỏng tắm hả?
- Em dạo bờ biển thôi. Cô thay đồ đi.
- Ờ, chờ chị chút.
Trong khi chờ đợi, tôi phóng nhanh lên
những tảng đá chênh chếch sừng sững phía trước chùa, lặng nhìn xuống biển.
Thật không cường điệu chút nào để nói rằng có một hấp lực vô hình giữa núi
và biển khi trăng lên và vào lúc này:
Trời đất thanh thanh màu như ý,
Rừng ôm bóng ngủ dưới sương gầy,
Trăng và trăng lưng trời đáy nước,
Đêm trở mình người vẫn ngồi đây.
Trời thấp xuống làn mây,
Mây nghiêng xuống đầu cây,
Cây nghiêng mình xuống đất,
Đất vòng lên trời mây…
(Có mặt - Trúc Thiên)
Đứng thả hồn
thật lâu đến khi nghe tiếng gọi, tôi giật mình chạy xuống bên cô, không
quên kèm theo một cái nhìn biết lỗi.
- Đi đâu hoài vậy, chăn Chiếu còn cực hơn
chăn trâu nữa à. Nè, đội nón vô.
Tôi le lưỡi đón lấy chiếc nón và cả hai
cùng hướng ra biển. Trên đường đi cô gợi chuyện:
- Hạnh Chiếu nè, ở Linh Chiếu vui không
vậy?
- Dạ cũng bình thường.
- Bình thường là sao?
Chợt lúc ấy, tôi mới nhận ta mình ăn nói
vô duyên tận cùng. Sợ cô cụt hứng, tôi bèn chống chỏi:
- Dạ vui. Nhưng lâu lâu cũng có buồn. Còn
cô thì sao?
- Ờ, cũng được.
Lại một câu trả lời tương tự. Tôi mừng
thầm, đâu phải chỉ có mình tôi nói chuyện như vậy… A! Xin lỗi.
- Nhưng…
Một tiếng “nhưng” ngập ngừng dường như hữu
ý. Tôi im lặng chờ đợi. Chúng tôi đi thật chậm và cô bắt đầu nói:
- Không biết có phải tự bào chữa khi nói
rằng ở vào vai trò và trách nhiệm của chị, bình tĩnh để quán sát, đối đầu,
quyết định mọi công việc trong cũng như ngoài mà vẫn không quên mình thì
thật khó quá. Mối quan hệ giữa sự chịu đựng, tổn thất và tình yêu thương
huynh đệ luôn là những vế đối khiến chị có nhiều suy nghĩ. Chị không trách
ai cũng không bênh vực cho mình. Nhưng phải nói, tất cả đã dạy chị biết
bao điều. Trải qua không ít lần thử thách, phạm những sai lầm, có lẽ chị
đã trưởng thành nhanh chóng hơn. Chị tin như vậy.
Ngày xưa, khi còn ở Ni trường, với khái
niệm mơ hồ về sự khó khăn của một vị thầy, một người chị dẫn dắt đàn em,
chị chưa thể có sự thông cảm nào. Đến bây giờ mới thấm tận xương tủy. Nhất
là khi thầy chị không còn nữa.
Cô ngừng lại ở đó. Và tôi cũng hiểu tại
sao. Bãi biển trải dài trước mắt. Màu xanh của biển và màu trắng của cát
tạo thành một đường nét sống thực, hài hòa thanh tú. Ngang qua bãi tắm có
tiếng gọi ơi ới:
- Tắm, tắm cô, tắm Chiếu.
Cô cười gật đầu:
- Chút xíu nữa đi. Bây giờ trời còn lạnh.
Và tôi tiếp tục đi bên cô. Cô chỉ về một
tảng đá xa xa đề nghị:
- Mình tới đó xem thử.
Tôi gật đầu ngoan ngoãn. Sóng biển ban mai
cũng ngoan ngoãn. Tôi nhìn cô chờ đợi. Câu chuyện được tiếp tục:
- Nhớ lại khi thầy còn sống, chị đã không
làm được điều gì đáng kể cho thầy vui. Ngay cả ước nguyện viết lại một
đoạn đời của thầy, chị cũng chưa thực hiện kịp. Bây giờ thầy mất rồi, có
hối tiếc ăn năn cũng đã muộn.
Bao nhiêu năm nuôi nấng,
Làm phật ý Thầy nhiều.
Lòng bâng khuâng tự hỏi
Biết con còn đáng yêu?
- Chị dở quá phải không Chiếu?
Tôi siết chặt
tay cô hơn:
- Bây giờ cô
có về trong đó thường không?
- Ít lắm.
Gương mặt cô thoáng buồn. Tôi cũng hiểu
tại sao. Để vui hơn, tôi chuyển hướng:
- Có bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ kết tóc
trọn đời với Viên Chiếu không?
- Chị chưa nghĩ đến điều đó bao giờ. Nhưng
nếu thật sự như vậy thì cũng tốt thôi. Mà câu trả lời đúng nhất là “tùy
duyên”. Hạnh Chiếu đồng ý không?
Tôi gật đầu nhìn cô nửa xa nửa gần. Cô
thọc tay trong cát, bươi dưới đó ra một mãnh võ sò còn nguyên, lấp lánh
nhiều màu sắc lạ, vân vê trong lòng bàn tay vẻ thích thú. Rồi cũng với
giọng đều đều khi nãy, cô nói tiếp:
- Cho đến bây giờ, Viên Chiếu đối với chị
không còn nhọc nhằn như xưa nữa. Mấy huynh đệ lớn hết rồi, đều tự ý thức
và biết gánh vác công việc phụ chị. Nhưng phải nói rằng, điều đáng quí hơn
hết là sự hiện diện của Ông già. Chị cảm thấy sức gia trì, che chở, bảo
ban của Thầy là một nguồn phước báu vô biên cho chúng ta. Chị thầm nguyện
thầy sống lâu mạnh khỏe, để chúng ta còn đủ thời gian trưởng thành, cứng
cáp trước khi thầy…
Cả hai chúng tôi bỗng dưng đều im lặng.
Tôi nghe như từng tiếng nói của Thầy hôm nào chợt rót vào tai trong lúc
này:
- Trên đường tu tập của tụi con, có hai
điều mà thầy lo lắng nhất. Đó là ý chí và sự miên trường. Người có ý chí
mà không miên trường thì trước sau gì cũng bỏ cuộc. Kẻ được miên trường mà
không ý chí thì không đi tới đâu. Tụi con thương thầy, thương đời tu của
tụi con, thì phải nhớ lấy điều này và tự biết mình phải làm sao.
Đó là tất cả những gì còn lại trong lòng
tôi. Trên cao một đám mây mỏng vừa tan nhanh. Cái gì rồi cũng tan. Còn lại
gì?
- Hạnh Chiếu!
- Dạ.
- Đang nghĩ cái gì vậy?
- Cô làm em nhớ thầy.
Cô kéo tay tôi lôi đi tới một đồi đá trên
cao:
- Nè, đố Hạnh Chiếu tại sao những tảng đá
này ở tít trên xa, mực nước không dâng lên được mà đá cũng mòn lẵn như
từng bị xói mòn vậy?
- Có lẽ bao thế kỷ trước, mực nước đã dâng
tới đây.
- Ờ, giỏi. Nhà Phật gọi là sinh, trụ, dị,
diệt đó nhỏ. Chị thuyết pháp một chút được không?
- Dạ được.
Cô cười huề:
- Nói chơi chứ chị rầu lắm. Không biết làm
sao đứng trước sự vô thường mà lòng mình vẫn thường đây? Có nhiều khi chị
muốn nhập thất tu rục để chăn con trâu hoang của mình, thử coi chừng nào
nó được “sờ sờ, đuổi cũng hỏng đi”.
- Chắc cô thích nhập thất lắm phải không?
- Ờ, mà nhập lỏng lỏng thôi.
Cả cô và tôi đều bắt gặp nhau trên ánh mắt
mỗi người một nụ cười hóm hỉnh. Ngoài kia mặt biển lấp lánh ánh dương. Tia
nắng đã bắt đầu xuyên qua mỏm đá rót lên đỉnh đầu.
- Cô, nắng lên cao nhiều rồi đó.
Cả hai cùng phóng sang những tảng đá thấp
bên cạnh. Chúng tôi lách mình qua những khe đá có hình thù kỳ đặc tợ như
thạch động. Tôi sờ vào một tảng đá nằm khuất bên trong rồi gọi cô:
- Cô nè! Nhìn xuống đây xem. Không biết
nước chảy kiểu nào mà nó bị xiết mòn với một dạng đá thiệt đẹp.
- Đâu?
- Nè, cô khum thấp xuống.
- Ờ, ờ. Chị thấy rồi. Í! Hạnh Chiếu đừng
thọc tay vào đó, ruổi có con gì nó cắn à.
- Không sao mà.
- Biết đâu được. Hạnh Chiếu đừng cãi chị.
Cô kéo tôi về hướng bãi cát và theo lối cũ
lần trở về. Bỏ lại sau lưng những dấu chân trên cát. Hai chúng tôi tiến về
phía trước gần nơi quí cô tắm. Cô sủi sủi chân trong bọt nước nói thì
thầm, dường như không cần ai nghe:
- Kể cũng lạ! Biển thường tự trụ vị, mà
con người lại gán cho nó quá nhiều biểu tượng. Trong một bản nhạc, nghệ sĩ
nào đó đã viết: “Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê
thê, gọi bờ cát trắng đê mê…” Có nghĩa biển là một khung trời kỷ niệm đầy
chất nhớ nhung của những anh chàng si tình. Ngược lại, trong kinh thì nói
“Ái hà thiên xích lãng, khổ hải vạn trùng ba”, nghĩa là sông ái ngàn lượn
sóng, biển khổ dậy ba đào. Thì ra, đại dương là biển khổ đối với chúng
sanh. Còn chư Phật chư Tổ thì “Giác hải Tỳ Lô Giá Na thênh thang trùm
khắp, không sanh, không diệt, không hình không tướng, nhi nhiên lặng lẽ”…
Bây giờ mình biết nghe ai, Hạnh Chiếu?
- Mình con Phật. Thôi nghe theo Phật đi.
- Ờ, cũng được.
Đã đến bãi tắm. Tôi lay tay cô:
- Cô xuống tắm. Em về.
- Bây giờ cũng trưa quá rồi, thôi để chị
đưa Chiếu về.
Tôi lo lắng nói với cô:
- Sáng giờ chắc Bạch Mai trông lắm.
- Ờ, dám ảnh đổ quạo cũng nên.
- Không sao, chị hay la um sùm nhưng rất
tốt.
- Chị cũng
nghĩ vậy.
Có một khoảng cát dầy dẫn xuống bãi biển
đầy những cọng cỏ cứng và nhọn. Nếu lỡ dẫm chân lên thì thật nhức nhói,
chớ chẳng chơi. Hai chiếc bóng cứ né tới né lui, mãi một lúc mới lên tới
mặt đường. Con đường nhựa chập chờn sóng nắng. Cô nheo nheo mắt bảo tôi:
- Hạnh Chiếu về giờ này nắng dữ đa.
- Nhưng không thể trễ hơn được nữa cô à.
Em đã quá phép rồi.
Cô nhìn tôi ái ngại:
- Về trễ có bị rầy không?
- Nếu về kịp sáng nay thì không trễ.
Chiếc Honda đã chờ sẵn.
Chị Mai rồ máy. Tôi lên xe. Cô vội với tay
trao cho tôi chiếc nón rơm và không quên gởi theo một nụ cười. |