Tôi
lật quyển kinh Pháp Bảo Đàn ra, một mảnh giấy học trò rơi xuống, nét mực
vẫn còn tươi:
Qua sông ngoảnh lại thương đò,
Xa Thầy nỗi nhớ của trò nao nao.
Những ngày cuối đến trường vẫn là vậy, từ
lâu rồi. Ngày trở nhanh đêm trở nhanh, nhưng đường nét của học trò vẫn nằm
im. Tôi cũng nghe nao nao. Cái nao nao của hơn hai mươi năm về trước, cũng
thoang thoảng mùi phấn mịn như vầy,
tôi có viết lời này cho Thầy:
Ngày xưa con còn bé,
Có làm khổ Thầy nhiều?
Thầy ơi ! Khi con hiểu,
Tóc Thầy đã muối tiêu.
Nhưng lớp học của tôi bây giờ không nghịch
như xưa. Vì học trò đều chít khăn lá sen cả rồi, cho nên tôi cũng không
phải khổ. Chỉ có điều, lâu lâu không hiểu quí cô buồn hay vui mà diện mục
cứ như bặt dứt muôn duyên. Những lúc đó thì tôi xin thua.
Nhớ hôm họp mặt truyền thống, nhìn cả lớp
trang trọng trong nếp y vàng, ai cũng vui quá. Huynh đệ chúng ta đã có đôi
nét trưởng thành, tuy không nhiều nhưng ánh mắt có sáng, đôi môi có tươi.
Chỉ nụ cười vẫn chưa được dung dị cho lắm. Nhưng thôi, như vậy cũng hay
rồi.
Suốt bốn năm
đến với trường, tôi không dám đòi hỏi gì ở em nhiều, bởi chính tôi cũng
chẳng được bao nhiêu. Chỉ mong ngày mãn khóa hành trang của chúng ta sẽ là
niềm tin ở ngày mai. Nếu lúc ra trường ta buồn và không có định hướng cho
tương lai thì thật là một nỗi xót xa lớn. Ngày xưa, khi Phật nhìn thấy các
Thầy Tỳ-kheo đã lớn, đã xong việc của mình rồi, Ngài liền bảo:
- Các con
hãy đi ! Mỗi người một phương, đến nơi nào chúng sanh cần, tùy duyên giáo
hóa. Nên nhớ đừng có đi hai người một phương nghe.
Thế là các
Thầy lên đường.
Chúng mình
so với quí Thầy, quí Sư cô ngày xưa có quá nhiều thời gian để chuẩn bị, để
tư lương. Nhưng chúng mình lại khác phút lên đường.
Một hôm sau
mùa an cư, Tôn giả Phú Lâu Na đến đảnh lễ và thưa cùng Phật:
- Bạch Thế
Tôn, con xin đến xứ Du Lô Na để giáo hóa dân chúng ở đó.
Phật rất
hoan hỷ, nhưng Ngài cũng không quên gạn lại:
- Nè, Phú
Lâu Na ! Du Lô Na là một nước nhỏ hẻo lánh, dân chúng tánh tình rất ương
ngạnh, hung bạo. Con không sợ sao?
- Bạch Thế
Tôn, Thầy đã từ bi thương tưởng chúng đệ tử, con không thể dùng lời để nói
hết lòng cảm kích của mình. Nên con nguyện đem tấm thân nhỏ bé này phụng
hiến cho chánh pháp và tất cả chúng sanh, để gọi là phần nào tưởng nhớ tới
công ơn của Thầy. Chính vì thế, con xin đến Du Lô Na là một nước biên địa
hoang dã, xưa nay chưa ai dám đặt chân đến đó giáo hóa bao giờ, để mở
thông tâm địa cho họ.
- Phú Lâu Na
! Hay lắm. Nhưng Thầy hỏi con, nếu như con đến đó, người ta không chấp
nhận con, họ chửi mắng con thì con làm sao?
- Bạch Thế
Tôn, nếu họ chửi mắng con, con vẫn thấy họ còn tốt vì chưa đến nổi đánh
đập con.
- Nếu như họ
đánh đập con thì con làm sao?
- Bạch Thế
Tôn, nếu như họ đánh đập con, con vẫn thấy họ còn tốt vì chưa đến nổi giết
chết con.
- Nếu như họ
giết chết con thì con làm sao?
- Bạch Thế
Tôn, nếu như họ giết chết con thì con lại càng cảm ơn nhiều hơn. Vì họ đã
hỗ trợ cho đạo nghiệp của con chóng thành tựu, đưa con vào Niết-bàn sớm
hơn, giúp con đem thân mạng này báo đền ân đức Tôn sư. Đối với con, việc
đó chẳng có gì đáng ngại, chỉ sợ kết quả sẽ ảnh hưởng không tốt đến họ
thôi.
Đức Phật gật
đầu thật vui:
- Phú Lâu Na
! Con thật không hổ thẹn là đệ tử của Như Lai. Sức tu đạo, nhẫn nhục, bố
giáo của con thật mạnh mẽ, tâm con thật vững vàng. Ngày mai, Thầy và đại
chúng sẽ đưa con lên đường.
Viết đến
đây, tôi ước gì “phải chi lúc đó có bọn mình”, chúng ta sẽ vỗ tay nồng
nhiệt và phủ phục sát đất trước bước chân hóa đạo của ngài Phú Lâu Na.
Ngài đã hành Như Lai sứ, tác Như Lai sự như vậy, có nhoài người với biết
bao là những mộng tưởng viển vông như bọn mình đâu.
Tất cả hiện
cảnh dàn trải trước mắt rất cần đến cái tâm của ta. Sống tỉnh thức và làm
việc hết lòng với những điều kiện hữu duyên hiện có là quí nhất. Được vậy,
thì còn gì để bọn mình phải tư lự “không biết sau ngày ra trường, ta sẽ về
đâu?” Về đâu em, khi chính ngay đây đã là nhà, từ vô lượng hôm nào !
Hồi đó có
một lần Phật nói “Chúng sanh là Thầy của chư Phật” và “Nhân gian là Tịnh
độ của Bồ-tát”. Lời này muốn nhắn nhủ điều gì, có lẽ trong chúng ta ai
cũng biết. Vậy thì mình còn phải suy tư việc gì nữa, y giáo phụng hành
thôi.
Viết lại lời
này, có lẽ tôi nói với riêng mình nhiều hơn là lớp học: - Hãy lên đường !
Với tinh thần vô úy của Tôn giả Phú Lâu Na, nghe em. |