Âm:
Sắc thị không, không tức sắc,
Không thị sắc, sắc tức không.
Sắc không câu bất quản,
Phương đắc khế chân tông.
Dịch:
Sắc là không, không tức sắc,
Không là sắc, sắc tức không.
Sắc không đều chẳng quản,
Mới được hợp chân tông.
Giảng:
Bài kệ này hàm chứa lý đạo rất là sâu xa. Lý
sắc không là lý Bá Nhã, chưa nhận định thấu đáo về sự vật, nên thấy sắc là
một hình thức cố định, không là một hình thức cố định. Sắc và không hai
cái đối đãi nhau. Sắc là thật sắc, không là thật không. Nhưng, “Sắc thị
không, không tức sắc, không thị sắc, sắc tức không”. Nghĩa là sắc là
không, không tức sắc không là sắc, sắc tức không, hai cái không rời nhau.
Lý này chúng ta có thể chấp nhận được không? Như nhìn cái bàn chúng ta nói
cái bàn là sắc, vì nó có hình tướng, hư không là không vì nó không có hình
tướng. Nhưng theo lý Bát Nhã thì những hình sắc chúng ta hiện thấy như cái
bàn, sắc đó không cố định là sắc mà do duyên gỗ, đinh, cưa, bào, đục, công
thợ hợp thành cái bàn. Giả tướng duyên hợp này không có thật thể cố định
cho nên là không. Ví dụ bàn tay có năm ngón lại thành nắm tay, nắm tay này
gọi là sắc. Nhưng nắm tay này có thật thể không? Nếu nó có thật thể thì
đâu đợi phải co năm ngón lại mới có nắm tay. Nắm tay này có là do duyên
hợp thành sắc, nó không có thật thể cố định, nên gọi là không. Ngay nơi
sắc nói là không, chớ chẳng phải trống rỗng gọi là không. Như vậy “Sắc thị
không, không tức sắc” là ngay nơi sắc mà biết nó không thật thể, ngay nơi
không mà biết duyên hợp nên thành sắc, sắc không chẳng rời nhau. Đó là chỗ
sâu xa của lý Bát Nhã. Thâm nhập được lý này rồi thì:
“Sắc không câu bất quản, phương đắc khế chân
tông”. Sắc không đều chẳng quản, mới được hợp chân tông. Nghĩa là không
kẹt vào hai bên sắc và không thì mới khế hợp với chủ thể chân thật.
Qua bốn câu kệ này, chúng ta thấy Thái hậu Ỷ
Lan nhìn sự vật bằng trí tuệ Bát Nhã, nên thấy rõ mọi sự vật đều là tướng
duyên hợp, do duyên hợp nên không có thật thể. Duyên hợp thành tướng gọi
là sắc, tướng đó không có thật thể gọi là không, nên nói sắc tức là không,
không tức là sắc. Tuy lập giả danh thấy có sắc và không, nhưng nó không
rời nhau. Do đó chúng ta đừng mắc kẹt vào sắc và không để thấu suốt lý cức
cánh chân thật. Muốn thấu suốt lý cứu cánh chân thật bất sanh bất diệt,
thì phải thấu triệt được lý sắc không của Bát Nhã. Bài kệ này của Thái hậu
Ỷ Lan, do bà học đạo và ngộ đạo với Quốc Sư Thông Biện, nên có liên hệ với
tư tưởng và đạo phong của Ngài. Do đó tôi đem ra giảng trong phần này. |