Âm:
Trạch đắc long xà địa khả cư,
Dã tình chung nhật lạc vô dư.
Hữu thới trực thướng cô phong
đảnh,
Trường khiếu nhật thanh hàn thái
hư.
Dịch:
Lựa nơi rồng rắn đất ưa người,
Cả buổi tình quê những mãng vui.
Có lúc thẳng lên đầu núi thẳm,
Một hơi sáo miệng, lạnh bầu
trời.
(Ngô Tất Tố dịch)
Giảng:
Có những học giả cho rằng bài kệ này trùng
lập với bài Kệ của Lý Tường tặng một thiền sư Trung Hoa. Tôi tra khảo thấy
tuy trùng mà không trùng. Thiền sư Dược Sơn Duy Nghiễm ở Trung Hoa đời
Đường một đêm lên núi kinh hành, chợt mây tan thấy trăng sáng, Ngài cười
to một tiếng, vang xa gần chín mươi dặm. Dân chúng ở xa nghe tiếng, hôm
sau tìm đến hỏi tăng chúng. Tăng chúng bảo:
- Đó là tiếng cười của Hoà thượng đêm qua ở
trên núi.
Lý Tường nghe việc này lại làm bài thơ tặng:
Tuyển đắc u cư hiệp dã tình,
Chung niên vô tống diệc vô
nghinh.
Hữu thời trực thướng cô phong
đảnh,
Nguyệt hạ phi vân tiếu nhất
thinh.
Tôi tạm dịch:
Chọn nơi xa vắng hợp lòng quê,
Năm tròn mặc khách đến hay về.
Có khi tiến thẳng lên đỉnh núi,
Mây tan trăng hiện tiếng cười
hề!
Câu đầu của Lý Tường là “Tuyển đắc u cư hiệp
dã tình”, câu đầu của Ngài là “Trạch đắc long xà địa khả cư”. Lời hai câu
này khác nhau. Câu thứ hai của Lý Tường là”Chung niên vô tống diệt vô
nghinh”. Câu thứ hai của Ngài là “Dã tình chung nhật lạc vô dư”. Ý hai câu
này khác nhau rất xa. Chỉ có câu thứ ba là trùng nhau. Câu thứ tư của Lý
Tường là “Nguyệt hạ phi vân thiếu nhất thanh”, của Ngài là “Trường khiếu
nhất thanh hàn thái hư”. Ý hai câu này cũng khác nhau rất xa. Không vì một
câu trùng mà chúng ta cho Ngài ăn cắp văn của người mà không thấy ý thâm
trầm của Ngài.
“Trạch đắc long xà địa khả cư, dã tình chung
nhật lạc vô dư”. Nghĩa là lựa đất rắn rồng để ở, vì chỗ đó là nơi thôn giã
thanh vắng an vui cả ngày. Đọc qua câu này có nhiều người cho rằng Ngài
lựa những vùng đất có hàm rồng để ở cho phát tài phát quan, đó là lối suy
nghĩ theo tình phàm. Ngài lựa nơi rồng rắn là lụa vùng núi rừng xa xôi hẻo
lánh để ở, vì núi rừng thanh vắng. Nơi này rất thích hợp với Ngài, nên câu
kế Ngài nói “Cả buổi tình quê những mãng vui”, ở chổ quê mùa thanh vắng mà
Ngài thấy vui cả ngày.
“Hữu thời trực thướng cô phong đảnh, trường
thiếu nhất thanh hàn thái hư” vì thích ở chổ núi rừng nên Ngài mới nói: có
lúc thẳng lên đầu núi thẳm, một nơi sáo miệng lạnh bầu trời. Câu chót nói
lên cái phi thường của người đạt đạo ở núi rừng. Huýt sáo một tiếng là
lạnh cả bầu trời. Ý ngài nói chỗ núi rừng vắng vẻ rất thích hợp với người
tu, khi lên chót núi tỉnh tu, đạo lực đầy đủ rồi thì làm kinh động cả trời
đất, hay nói cách khác là cảm ứng cả trời đất.
Thơ Ngư Nhàn: |