THI CA (tt)
Dịch:
CHIẾU THÂN
Cháy đầu dập trán mặc kim bào
Năm bảy năm qua kiếp ngựa mao.
Ví thực siêu quần cùng xuất chúng
Một lần buông xuống một lần cao.
Giảng:
Chiếu thân là soi lại thân mình, xét lại để thấy rõ cuộc sống của đời mình
như thế nào. Soi lại đời mình Thượng Sĩ thấy “cháy đầu dập trán mặc kim
bào, năm bảy năm qua kiếp ngựa mao”. Kim bào là cái áo giáp của mấy ông
quan nhà tướng. Theo Thượng Sĩ, mặc áo giáp của mấy ông quan nhà tướng,
tức là làm tướng làm quan năm bảy năm, nhớ lại như là kiếp trâu ngựa, đó
là nỗi buồn của Ngài. Nỗi buồn này không phải là nỗi buồn của một nhà Nho
bị thất sủng, rồi chán đời về ở nơi hoang dã hay chỗ điền viên, làm thơ để
chế giễu cuộc đời. Đối với Thượng Sĩ thì khác; bao nhiêu năm làm quan tuy
luôn luôn được hưởng ân sủng của nhà vua, nhưng Ngài nhớ lại thấy chỉ là
một kiếp trâu ngựa không có gì quan trọng. “Ví thực siêu quần cùng xuất
chúng, một lần buông xuống một lần cao.” Qua hai câu này chúng ta thấy
Thượng Sĩ là người tu theo đạo Phật có quan niệm khác hơn những nhà Nho.
Nhà Nho khi mất địa vị mất quyền lợi thì về vườn than thân trách phận đủ
thứ, còn ở đây Thượng Sĩ nhìn thấy giá trị của quyền tước danh vọng không
đáng kể, nó chỉ là một kiếp tôi đòi. Thấy rõ như vậy nên buông quách nó và
nhảy vọt lên một bình diện cao hơn, chớ không phải buông ra rồi than thân
trách phận. Đó là điểm đặc biệt của Thượng Sĩ, vì Ngài đã hiểu đạo và sống
được với đạo. Quan niệm của Ngài rất hợp với quan niệm của người xuất gia.
Ở trong pháp hội này cũng có những người có chút ít địa vị và sự nghiệp
trong xã hội, nhưng thức tỉnh nhớ lại những thứ ấy thấy như bọt nước, như
hoa đốm không bền chắc rồi buông bỏ hết để đi tu. Tuy nhiên, chúng ta phải
học theo Thượng Sĩ là một lần buông là một lần nhảy lên cao, chớ đừng nuối
tiếc, buông rồi nắm lại, tuột xuống chỗ thấp kém, như vậy không xứng đáng
là người xuất gia.
Dịch: TỰ
ĐỀ
Ánh thu có bút khó hình dung
Mắt ngắm núi sông chốn chốn đồng.
Một mạch Tào Khê lạnh ngăn ngắt
Ngàn năm Hùng Nhĩ biêng biếc tùng.
Lồng đèn đập phá Kim Cang khóa
Cột cái nuốt ngon gai góc trong.
Muốn biết trong đây ý đích thực
Tân La đêm giữa mặt trời hồng.
Giảng:
“Ánh thu có bút khó hình dung, mắt ngắm núi sông chốn chốn đồng.” “Ánh
thu” biểu trưng cho Tánh giác có sẵn nơi mỗi người. Tánh giác trong sáng
như ánh sáng mùa thu, nó sáng trong mát diệu, dù chúng ta có bút cũng
không thể nào tả được, vì nó không có tướng mạo nên không thể diễn tả, nên
nói khó hình dung. Nhưng nhờ ánh sáng của mùa thu mà chúng ta nhìn khắp
hết núi sông, nơi nơi đều nhìn thấy suốt một cách rõ ràng không mờ tối.
“Một mạch Tào Khê lạnh ngăn ngắt, ngàn năm Hùng Nhĩ biêng biếc tùng.” Mạch
Tào Khê tức là dòng suối Tào Khê chỗ ở Lục Tổ nơi đó lạnh ngắt. Và, những
cây thông cây tùng trên núi Hùng Nhĩ sau lưng chùa Thiếu Lâm trồng cả ngàn
năm mà vẫn xanh biêng biếc. Nhờ có “ánh thu” mà chúng ta cảm nhận được
dòng nước Tào Khê lạnh ngăn ngắt, nhờ có “ánh thu” chúng ta mới thấy được
màu xanh biêng biếc của những cây tùng ở núi Hùng Nhĩ. Ý Thượng Sĩ nói
rằng nếu nhận ra nơi chúng ta có tâm thể không sanh không diệt thì sẽ nhận
được ý chỉ của Tổ Bồ-đề-đạt-ma và Lục Tổ ở Tào Khê.
“Lồng đèn đập
phá Kim Cang khóa, cột cái nuốt ngon gai góc trong.” Cái khóa Kim Cang quá
cứng mà lồng đèn đập phá làm cho nát cái khóa đó. Cây cột cái lại nuốt hết
những lùm gai góc. Ở đây ý Thượng Sĩ muốn nói gì? Thiền sử có ghi ngài Vân
Môn khi thượng đường chỉ cây cột cái nói: “Cây cột cái này với chư Phật
tương quan.” Có khi chỉ cây cột cái nói: “Sao không nói Thiền đi?” Thượng
Sĩ dùng hình ảnh lồng đèn đập khóa Kim Cang, cột cái nuốt hết gai góc là
muốn nói rằng: Thiền sư khi muốn chỉ cho người học đạo nhận ra cái chân
thật thì không cho suy gẫm phân biệt, vì suy gẫm phân biệt là hư dối và
còn nằm trong sự đối đãi. Muốn nhận ra cái chân thật thì phải buông hết ý
nghĩ suy gẫm phân biệt, nên cái Ngài hay nói những câu vô lý như “lồng đèn
đập nát khóa Kim Cang”... để chúng ta không còn suy nghĩ gì nữa. Cả ngày
các Ngài nói mà không động lưỡi, cả ngày nhai mà không nát hạt cơm, các
Ngài nói đông nói tây mà không có cái gì để chúng ta suy nghĩ hết. Đó là
cái thuật khéo của các Thiền sư. Bây giờ chúng ta chưa có gì kỳ đặc nên
nói ra thì phải phân tích để suy gẫm đúng sai v.v... Còn các Ngài nói
không cho suy gẫm, mà không suy gẫm thì mới thấy được lý chân thật. Hai
câu này ý nói muốn nhận ra cái chân thật thì phải buông tất cả những suy
gẫm của ý và phân biệt của trí, hai cái đó buông hết thì mới nhận ra “ánh
thu” là tâm thể chân thật nơi mình.
“Muốn biết trong đây ý đích thực, Tân La đêm giữa mặt trời hồng.” Tân La
là nước Triều Tiên. Nước Triều Tiên ở về phía đông nước Trung Hoa, mỗi
sáng mặt trời lên ở phương đông, như vậy ở Tân La thấy mặt trời trước
nhất. Ở đây Thượng Sĩ lại nói rằng: “muốn biết trong đây ý đích thực, Tân
La đêm giữa mặt trời hồng” là muốn biết ý đích thực thì phải thấy ngược
lại là nửa đêm mà thấy mặt trời mọc, thấy như vậy là không còn gì để suy
gẫm, nếu thấy mà còn suy gẫm để phân biệt thì chưa thấy ý đích thực; tức
là chưa hưởng được “ánh thu” mà Ngài nói ở đây.
Dịch:
CHỢT TỈNH
Đoán rằng Không Hữu chẳng khác nhau
Sanh tử vốn từ mạch sóng xao.
Trăng sáng tối qua, nay trăng sáng
Hoa cười năm mới, năm cũ hoa.
Ba đời nhanh chóng, gió đùa đuốc
Chín cõi xoay vần, kiến bò quanh.
Hoặc hỏi thế nào là cứu kính
Ma-ha Bát-nhã Tát-bà-ha.
Giảng:
“Đoán rằng KHÔNG HỮU chẳng khác nhau.” Mở đầu Thượng Sĩ nói KHÔNG và CÓ
hai cái không khác nhau. Tại sao vậy? Vì chúng ta luôn luôn nhìn cuộc đời
đây là có kia là không, đây là phải kia là quấy, đây là tốt kia là xấu
v.v... nhìn sự vật theo cái nhìn đối đãi hai bên. Nhưng cái đối đãi hai
bên thể nó không thật; KHÔNG chẳng thật không, CÓ chẳng thật có. Nghĩa là
cái KHÔNG không có hình tướng thô chớ có những cái tế ở trong đó. CÓ là do
tướng duyên hợp có hình tướng thô nên gọi là có, nhưng trong đó lẫn bao
nhiêu cái không. Chúng ta nghiệm lại thân mình thì đủ biết, trong cái thân
duyên hợp này mà không có khoảng hư không thì làm sao sống được? Như cái
miệng không trống làm sao nhai nuốt đồ ăn để nuôi sống thân này? Và, nếu
bao tử là một khối đặc sệt không có chỗ trống lấy gì chứa thức ăn? Vậy
trong cái CÓ có chứa cái không. Thế nên KHÔNG chẳng tuyệt đối không, mà CÓ
cũng chẳng tuyệt đối có. Tôi dẫn câu chuyện bắt hư không của ngài Trí Tạng
để quí vị rõ nghĩa này:
Thiền sư Huệ Tạng cùng Trí Tạng dạo chơi. Huệ Tạng hỏi Trí Tạng:
-
Sư đệ biết bắt hư không chăng?
Trí Tạng đáp:
-
Biết.
-
Làm sao bắt được?
Trí Tạng lấy tay chụp hư không.
Huệ Tạng nói:
-
Làm như thế đâu bắt được hư không.
-
Huynh làm sao bắt?
Huệ Tạng liền nắm mũi Trí Tạng kéo mạnh. Trí Tạng đau quá la lên:
-
Giết chết lỗ mũi người ta! Buông ngay!
Huệ Tạng bảo:
-
Làm như thế mới bắt được hư không!
Đó
là sự thật, nếu trong lỗ mũi không có hư không làm sao thở? Như vậy nắm lỗ
mũi là bắt được hư không rồi. Và, cái không nó có sẵn trong cái có chớ
không phải riêng chỗ khác. Cái có sẵn trong cái không. Như trong hư không
chúng ta thấy có biết bao nhiêu là bụi, mà bụi là có hình tướng, như vậy
cái có đã nằm sẵn trong không. Hiểu ý này mới nhận ra cái lý KHÔNG HỮU
không khác nhau. “Sanh tử vốn từ mạch sóng xao.” Câu này đánh thức chúng
ta nhiều nhất. Sanh tử là sống chết, cái đó từ đâu mà có? Vọng tưởng dấy
động dụ cho sóng, tâm thể chân thật dụ cho biển. Biển vốn lặng, do gió
thổi nước chao động dấy sóng dụ cho sanh tử. Vậy, sanh tử có ra là từ cái
dấy động nơi tâm chớ không phải từ đâu đem lại, những dấy động ở tâm mình
là những mầm sanh tử. Đức Phật dạy người tu phải buông hết những cái dấy
động, không cho chúng ta tiếp tục gieo mầm sanh tử.
“Trăng sáng tối qua, nay trăng sáng, hoa cười năm mới, năm cũ hoa.” Trăng
sáng hôm qua và trăng sáng hôm nay không khác. Hoa năm mới không khác với
hoa năm cũ. Như mùng một thấy hoa nở, qua ngày mùng hai mùng ba thì mùng
một là năm cũ rồi, những cái hoa ngày mùng một và hoa ngày mùng hai, mùng
ba là hoa của năm cũ mà cũng là của năm mới. Như vậy hoa năm cũ hoa năm
mới đều là hoa, trăng hôm qua trăng hôm nay cũng là trăng, có khác nhau
đâu?
“Ba đời nhanh chóng gió đùa đuốc.” Ba đời quá khứ hiện tại vị lai qua
nhanh như gió thổi. Ban đêm chúng ta cầm đuốc đi đường gặp gió thổi mạnh,
cây đuốc dài thấy nó cụt, gió càng thổi nhanh thì đuốc càng tàn sớm. Như
vậy quá khứ hiện tại vị lai qua vùn vụt, giống như ngọn đuốc gặp gió mạnh
thổi mau tàn! Nghĩ lại xem mới tháng tám tới tháng chín rồi tháng mười, cứ
như vậy mà qua đều đều. Và, năm ngoái, năm nay, năm tới, cứ liên miên
không dừng, nên nói ba đời thời gian qua nhanh chóng như ngọn gió thổi
mạnh thì cây đuốc mau tàn. Đó là ý gió đùa đuốc. “Chín cõi xoay vần kiến
bò quanh.” Chúng ta thường nghe nói lục đạo, sao ở đây Ngài nói chín cõi?
Bởi vì ở đây Ngài căn cứ kinh Lăng Nghiêm nên nói có chín cõi. Chúng ta bị
luân hồi trong chín cõi lên xuống qua lại giống như con kiến bò quanh
miệng chén không có ngày cùng, vì miệng chén không có đầu đường và cuối
đường. Buồn chưa?
“Hoặc hỏi thế nào là cứu kính, Ma-ha Bát- nhã Tát-bà-ha.” Hỏi làm sao ra
khỏi thời gian nhanh chóng và ra khỏi vòng luân hồi thì chỉ cần “Ma-ha
Bát-nhã Tát- bà-ha”. Tới đó lặng yên không cần suy nghĩ gì cả! Thượng Sĩ
không cho chúng ta suy nghĩ nên mới dùng câu kết “Ma- ha Bát-nhã
Tát-bà-ha”. Nhưng ở đây tôi tạm giải thích từ ngữ. Ma-ha là tiếng Phạn
Trung Hoa dịch là Đại, Bát- nhã dịch là trí tuệ, Tát-bà-ha chỗ khác gọi là
Tát- bà-nhã gọi là Nhất thiết chủng trí, là trí biết tất cả giống loại.
Như vậy, chỗ cứu kính là chỗ thấu suốt được tất cả. Đó là giải thích theo
chữ nghĩa, còn nói theo lý Thiền thì chỗ cứu kính là chỗ bặt suy tư bàn
luận.
Dịch: TỰ
TẠI
Bìm, chuột không nhân mãi mãi xâm
Lui về, già gởi chốn sơn lâm.
Nhà tranh cửa gỗ đời thanh thoát
Không đúng không sai tự tại tâm.
Giảng:
Thượng Sĩ diễn tả tâm tự tại của người đã đạt đạo. Mở đầu Ngài nói: “Bìm,
chuột không nhân mãi mãi xâm.” Ngài dẫn câu chuyện trong kinh Đại Tập, đức
Phật kể rằng: Có một anh chàng bị hai con voi đuổi gấp, anh chạy trốn, gặp
được cái giếng, anh đu dây tuột xuống giếng để có chỗ ẩn an toàn. Nhưng,
anh bám sợi dây đu đưa trong lòng giếng sâu chẳng an ổn tí nào. Chung
quanh thành giếng có bốn con rắn độc le lưỡi chực cắn anh. Đầu trên sợi
dây anh đang đu, có hai con chuột một đen một trắng chạy qua chạy lại cạp
sợi dây sắp đứt. Ở dưới đáy giếng có ba con rồng dữ phun lửa lên. Tình
huống của anh bấy giờ vô cùng bức ngặt, khó bề thoát thân! Sợi dây treo
sanh mạng của anh, chuột đang cạp sớm muộn gì cũng đứt. Sợi dây dụ cho
mạng căn. Chuột đen chuột trắng dụ cho đêm và ngày. Câu “bìm, chuột không
nhân mãi mãi xâm”, nghĩa là không lý do gì hết mà hai con chuột cứ chạy
qua chạy lại cạp sợi dây sắp đứt. Cũng vậy, mạng sống của chúng ta ngày
qua đêm lại tuổi thọ sắp hết, cái già nó đuổi gấp, cái chết sắp tới nơi,
bây giờ phải làm gì đây? “Lui về, già gởi chốn sơn lâm.” Bây giờ lui về
gởi cái thân già chốn núi rừng mặc cho mọi sự vật đổi thay dồn đuổi. Giờ
phút chót của cuộc đời ở chốn sơn lâm để “nhà tranh cửa gỗ đời thanh
thoát”. Chỉ một mái nhà tranh cửa làm bằng gỗ mà cuộc đời được an nhàn
thanh thoát. Sống cuộc đời đạm bạc dù ai có nói đúng nói sai, cũng bỏ qua
không thèm lưu tâm tới, nên lúc nào cũng được an nhàn tự tại. Nếu ở sơn
lâm mà tâm còn chấp đúng sai thì vẫn còn phiền não. Cho nên dù ở đâu, nếu
muốn được an nhàn tự tại thì phải gỡ bỏ những chấp trước đúng sai, vì nó
là những mầm sanh ra phiền não khổ đau. Nên Ngài kết thúc bằng câu: “Không
đúng không sai tự tại tâm.”
Bài này Thượng Sĩ diễn tả hình ảnh một lão già thâm hiểu giáo lý Phật,
biết rõ thân vô thường tạm bợ, lui về ở ẩn chốn núi rừng, sống đời sống
đạm bạc, buông xả mọi chấp trước phải quấy hơn thua để tâm được an nhàn tự
tại.
Dịch: BẢO
HỌC TRÒ
Niệm khởi tâm tâm khởi
Tâm quên niệm niệm quên.
Muốn biết ý đích thực
Cọp đá cắn dê vàng.
Đất trời ngón tay khảy
Sông núi tiếng ho khàn.
Tạm thời mưa gió động
Gà gáy canh năm sang.
Giảng:
Bảo học trò là khuyên những người học trò học đạo với Ngài. Mở đầu Ngài
nói “niệm khởi tâm tâm khởi”. Vừa khởi niệm thì tâm yêu, ghét, hờn giận...
khởi lên. “Tâm quên niệm niệm quên.” Niệm là động cơ khiến cho buồn thương
giận ghét theo đó dấy khởi; nếu buông xả tâm không chấp chứa thì những
niệm khởi cũng theo đó mà hết. Như vậy tâm và niệm hai cái đó nó liên hệ
nhau; cái là ngọn cái là gốc. Niệm khởi là gốc, thương ghét là ngọn, nếu
cái gốc khởi thì ngọn theo đó sum sê, nếu cái ngọn tàn thì cái gốc lần lần
cũng diệt, nên nói “tâm quên niệm niệm quên”.
“Muốn biết ý đích thực, cọp đá cắn dê vàng.” Cọp bằng đá dê bằng vàng cắn
nhau được không? Cọp đá và dê vàng cả hai đều vô tình làm sao cắn nhau?
Chúng ta tu muốn thấu tột chỗ chân thật cứu kính thì tâm niệm phải sạch
hết. Tâm niệm lăng xăng lặng hết rồi, chúng ta giống như vô tình như cây
đá. Song, sự thật không vô tình. Vì:
“Đất trời ngón tay khảy, sông núi tiếng ho khàn.” Chỉ cần khảy móng tay
thì đất trời rúng động, chỉ một tiếng ho khàn thì sông núi ngả nghiêng. Ý
Thượng Sĩ nói, khi chúng ta tu đến chỗ rốt ráo dường như không còn niệm
không còn tâm, nên dụ như cọp đá dê vàng. Song, đạt được chỗ không còn tâm
không còn niệm thì diệu dụng không thể lường nổi. Vì vậy mà khi Tổ Bồ-đề-
đạt- ma đạt đến chỗ này Ngài chỉ cần bẻ một cành lau ném xuống nước liền
biến thành con thuyền cho Ngài cỡi sóng vượt biển khơi. Thượng Sĩ dẫn ý
này để nhắc chúng ta tu đừng lo sau khi tâm niệm vắng lặng rồi rơi vào
không, tức là không còn gì hết.
“Tạm thời mưa gió động, gà gáy canh năm sang.” Người tu tới chỗ này tuy
còn ở trong thế gian tới lui qua lại, nhưng thấy sanh hoạt hằng ngày chỉ
là tạm bợ, chớ không thật. Thấy có mưa có gió... Chẳng khác nào sáng nghe
tiếng gà gáy rộ thì biết là canh năm mặt trời sắp mọc. Khi tu đạt tới chỗ
đó tuy chưa phải là Phật là Tổ nhưng đã bước vào cảnh giới xán lạn; tức là
từ cảnh giới mê lầm bước sang cảnh giới giác ngộ. Đến đây rồi vẫn còn ăn
còn ngủ còn nói năng sanh hoạt như kẻ phàm tục, nhưng trí tuệ thì sáng
ngời khác hơn kẻ phàm tục vậy.
Dịch: BẢO
TU NGHIỆP TÂY PHƯƠNG
Thân báu Di-đà ở nội tâm
Đông Tây Nam Bắc pháp thân trùm.
Bầu trời chỉ thấy vầng trăng lẻ
Trong vắt đêm thu cả biển chùa.
Giảng:
Đa
số người tu, niệm Phật là cầu sanh về Tây phương, mà ở đây Thượng Sĩ nói
tu nghiệp Tây phương, nên có nhiều người không chịu. Chúng ta phải biết
nghiệp có ba loại: nghiệp thiện, nghiệp ác, và nghiệp tịnh. Làm lành, nói
lành, nghĩ lành là nghiệp thiện, làm dữ, nói dữ, nghĩ dữ là nghiệp ác.
Chuyên niệm danh hiệu Phật để tâm được thanh tịnh là nghiệp tịnh. Tại sao
gọi là nghiệp tịnh? Vì còn tác động là còn tạo nghiệp, tác động lành thì
tạo nghiệp lành, tác động dữ thì tạo nghiệp ác, tác động tịnh thì tạo
nghiệp tịnh. Thế nên Thượng Sĩ mới bảo tu nghiệp Tây phương tức là tu
nghiệp tịnh để về cõi Tây phương. “Thân báu Di-đà ở nội tâm.” Đối với các
Thiền sư thì niệm Phật không phải để nhớ đức Phật ở cõi Cực Lạc phương Tây
mà niệm Phật là nhớ Phật ngay nơi tâm mình. Đa số người tu theo pháp môn
Tịnh độ niệm danh hiệu đức Phật A-di-đà để cầu sanh về cõi Cực Lạc ở
phương Tây. Đó chỉ là quan niệm của những người tu theo Tịnh độ mà chưa
thấu suốt lý cứu kính của pháp tu này. Bây giờ chúng ta phải tìm hiểu chữ
Di-đà là gì? Nam-mô A-di-đà Phật là đọc trại âm chữ Phạn, nếu đọc đúng âm
tiếng Phạn phải đọc Na-mô A-mi-ta Bu-đa. A-di- đà là dịch âm, nếu dịch
nghĩa là Vô lượng thọ, Vô lượng quang, vô lượng thọ là tuổi thọ không
lường, vô lượng quang là ánh sáng không lường. Như vậy, Phật A-di-đà là
một vị Phật có tuổi thọ vô lượng ánh sáng vô lượng. Nhưng theo Thiền tông
thì Phật tánh có sẵn nơi mỗi người là thể tánh sáng suốt trùm khắp không
hình tướng không sanh diệt. Phật tánh không tướng mạo không sanh diệt thì
tuổi thọ bao nhiêu? - Làm sao tính đếm? Nên nói vô lượng thọ. Phật tánh
sáng suốt không có giới hạn nên nói vô lượng quang.
Ai
ai cũng đều có Phật tánh nên Thượng Sĩ nói: “Thân báu Di-đà ở nội tâm.”
Thiền tông nhận ra Phật ở ngay tâm mình chớ không nhận Phật ở ngoài. Trong
kinh A-di-đà có đoạn nói rằng: “Nếu người nào niệm danh hiệu Phật A-di-đà
được nhất tâm bất loạn, từ một ngày cho đến bảy ngày thì người đó khi lâm
chung sẽ thấy Phật hiện trước.” Như vậy khi niệm Phật đến nhất tâm bất
loạn, tức là tâm không còn dấy niệm, tâm không dấy niệm lặng lẽ hoàn toàn
thì Phật tánh hiện tiền, cho nên nói thấy Phật hiện. Hiểu như thế mới phù
hợp với cái lý niệm Phật. Tu pháp nào cũng vậy sự lý phải viên dung, chớ
không thể chấp sự mà bỏ lý được. Chúng ta niệm danh hiệu Phật A-di-đà để
cho tâm thanh tịnh, mà tâm thanh tịnh thì nhắm mắt thấy Phật, đó là thấy
ông Phật của chính mình.
Có
một vị sư tu Thiền hỏi vị sư tu Tịnh độ:
-
Anh tu pháp môn gì?
-
Tôi tu pháp môn Tịnh độ.
-
Đức Phật A-di-đà bao nhiêu tuổi?
-
Bằng tuổi của tôi.
-
Anh bao nhiêu tuổi?
-
Bằng tuổi Phật A-di-đà.
Nghe câu trả lời của vị ấy, chúng ta thấy như đùa cợt bất kỉnh Phật, nhưng
lại phù hợp với lý này. Phật A-di- đà là tự tánh thanh tịnh của mình. Tự
tánh ấy trùm khắp chớ không riêng ở nơi nào, nên nói: “Đông Tây Nam Bắc
pháp thân trùm.” Hai câu này Thượng Sĩ xác định rằng Phật tức tâm chớ
không phải ở ngoài, Phật A-di-đà chính là tánh giác bất sanh bất diệt sáng
suốt có sẵn nơi mỗi người.
“Bầu trời chỉ thấy vầng trăng lẻ, trong vắt đêm thu cả biển chùa.” Cả bầu
trời đêm mười sáu nếu không mây thì nhìn lên chỉ thấy có một vầng trăng,
nhưng nhìn xuống dưới biển thì thấy đầy cả biển trăng. Biển chùa là chỉ
cho bóng mặt trăng. Đêm trăng có một trăm chiếc thuyền đi trên biển, mỗi
người ngồi trên thuyền của mình nhìn xuống biển thì thấy có một mặt trăng,
một trăm người ngồi trên một trăm chiếc thuyền thì thấy có một trăm bóng
mặt trăng đi theo. Nhưng nhìn lên bầu trời chỉ thấy có một vầng trăng
thôi. Như vậy một trăm bóng trăng đó là thật hay giả? Bóng là bóng mặt
trăng chớ không phải mặt trăng thật. Bóng mặt trăng thì nhiều mà mặt trăng
thật thì không có hai. Cũng vậy, pháp thân của chúng ta không hai, nhưng
khi mê nó dấy lên bao nhiêu thứ tâm, lường không hết tính không được.
Chúng ta tu cốt là buông bỏ những niệm lăng xăng, để trở về với thể chân
thật không hai. Trong nhà Phật thường gọi là lý bất nhị; bất nhị là không
còn hai vì còn hai là chưa tới lẽ thật. Thế nên người tu theo pháp môn
Tịnh độ là phải đạt tới chỗ nhất tâm, nhất tâm thì Phật tánh mới hiển bày
đó là Phật A-di- đà của chính mình nên nói Phật tức tâm.
Dịch:
THOÁT ĐỜI
Chuyển mình một nhảy khỏi lửa vòng
Muôn việc đều không vào mắt không.
Ba cõi thênh thang tâm sáng rỡ
Vầng trăng tây lặn, nhật lên đông.
Giảng:
Người nào muốn thoát khỏi vòng trần tục thì phải học theo lời chỉ dạy của
Thượng Sĩ là:
“Chuyển mình một nhảy khỏi lửa vòng, muôn việc đều không vào mắt không.”
Một tối nào đó chúng ta chất bổi thành vòng tròn đốt lửa lên, chúng ta
đứng ở giữa, nếu muốn ra khỏi vòng lửa thì phải nhảy một cái cho thật cao
và thật xa mới ra được. Cũng vậy, nếu muốn ra khỏi vòng trần tục thì phải
nhảy một lần cho thật cao và thật xa mới ra khỏi, bằng không chúng ta sẽ
bị lửa đốt thân. Lửa này là lửa vô thường, lửa nóng giận, lửa ái dục
v.v... Nhảy khỏi vòng lửa này, chúng ta phải nhìn sự vật với cặp mắt không
dính không mắc. Vì chúng ta quen nhìn sự vật với cặp mắt có tác ý phân
biệt, nên lửa mới vây ta được. Bây giờ nhìn sự vật ở thế gian thấy rõ nó
hư dối tạm bợ, do duyên hợp mà thành. Tuy vật có đó mà vẫn không làm bận
lòng chúng ta. Cái nhìn của chúng ta không vướng mắc vào đâu cả, nên nói
“muôn việc đều không vào mắt không”. Như vậy thì “ba cõi thênh thang tâm
sáng rỡ, vầng trăng tây lặn nhật lên đông”. Người mà thấy được như vậy rồi
thì thấy ba cõi thênh thang tâm sáng rỡ như mặt trăng giữa bầu trời không
mây. Tức là thấy rõ lẽ thật của cuộc đời không còn điều gì ngờ vực, giống
như mặt trời mọc ở phương đông và mặt trăng lặn ở phương tây. Đó là lý
đương nhiên không có gì để nghi ngờ.
Tóm lại Thượng Sĩ muốn nói người nào có khả năng nhảy khỏi vòng trần tục
thì phải nhảy một cái cho thật mạnh và thật xa mới thoát ra được, nếu nhảy
không xa thì bị lửa đốt cháy. Muốn nhảy được thì phải biết nhìn tất cả sự
vật đều không có gì thật hết, được như vậy tâm mới sáng rỡ thênh thang
không có gì che khuất và chân lý sẽ hiện tiền. Vậy quí vị phải đem hết sức
mình mà nhảy một cái cho ra khỏi vòng trần lụy, chớ đừng để hụt chân thì
nguy lắm!
Dịch: VUI
THÚ SÔNG HỒ
Sông dài thuyền nhỏ nổi lênh đênh
Chèo nhịp đẩy qua đoạn thác ghềnh.
Tiếng nhạn từ đâu đưa vẳng lại
Gió thu dấy động khắp mông mênh.
Giảng:
Bài thơ này Thượng Sĩ làm lúc dạo chơi ở sông hồ, khi ngồi trên chiếc
thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt sông hồ, từ từ chèo lướt qua đoạn thác
ghềnh. Khi tới đầu ghềnh thì thấy thác đổ, bỗng có tiếng chim nhạn từ đâu
vẳng lại và lúc đó gió thu thổi đến dấy động khắp mặt hồ. Đó là bài thơ
thuần tả cảnh chớ không nói lý Thiền.
] |