Phẩm Hiện Bảo
Tháp
CHÁNH VĂN
Tháp Phật Đa Bảo vọt hiện lên chứng minh, là biểu trưng cho Diệu pháp của
bản lai thanh tịnh, được sự hộ niệm của các đức Phật thuở quá khứ và sự
ủng hộ gìn giữ của các đức Phật thời hiện tại, cũng là chỗ tu chứng của
các đức Phật trong tương lai. Số mục theo đời chia làm ba, nhưng tâm này
chỉ là một. Từ xưa đến giờ, trước sau chẳng khác. Cũng chẳng theo trình tự
đổi dời của ba thuở. Thế nên, kinh Kim Cương nói: “Tâm quá khứ chẳng
thể được, tâm hiện tại chẳng thể được, tâm vị lai cũng chẳng thể được”.
GIẢNG
Với
người tu hành luôn khắc tỉnh, để ý đến công phu của mình, chịu cực chịu
khó, chấp nhận gian lao, chịu mọi thử thách là vì mình thương mình, chứ
không vì ai khác. Nếu ai không vì mình mà nói vì người khác, e rằng công
phu đó chẳng đi tới đâu cả. Tâm sanh tử diệu vợi từ vô lượng kiếp chúng ta
đã đeo mang, nên rồi loay hoay lẩn quẩn từ đời này sang đời khác, không có
ngày cùng. Người biết như vậy, mà không chịu thương mình để giải quyết cho
rồi thì quả thật là tay cực kỳ phiêu lưu. Chư huynh đệ nắm vững ý đó mà hạ
thủ công phu tu hành. Mình thương mình mà xuất gia, chấp nhận tất cả để
trong từng phút giây, gầy dựng sự tỉnh sáng, quyết tâm chấm dứt nhiều kiếp
trôi lăn. Có như vậy mới gọi là hồi đầu thị ngạn.
Phẩm
Hiện Bảo Tháp là giai đoạn đức Phật chỉ cho chúng ta biết mình đào giếng
tới đất ướt, sắp tới nước và sẽ dùng được nước. Nếu không được chỉ rõ thì
đào giếng tới nước, ta sẽ chết ngộp trong nước, chứ không biết dùng nước.
Chư Tổ thường nói các ông đứng trong nước ngập đầu mà kêu khát nước, hoặc
“Bính Đinh tìm hỏa”, Bính đinh là lửa mà đi tìm lửa nữa… đại loại
đều chỉ cho những kẻ ở trong tánh Phật mà đi tìm tánh Phật.
Mỗi
chúng ta đều có tánh Phật. Tánh Phật ấy được sự hộ niệm của chư Phật thuở
quá khứ, sự ủng hộ gìn giữ của các đức Phật thời hiện tại, cũng là chỗ tu
chứng của các đức Phật trong tương lai. Số mục thì có thời quá khứ hiện
tại tương lai, nhưng thực ra như kinh Kim Cương nói: “tâm quá khứ chẳng
thể được, tâm hiện tại chẳng thể được, tâm vị lai cũng chẳng thể được”.
Hay là từ xưa tới giờ trước sau chẳng khác, chẳng theo trình tự đổi dời
v.v… Nghĩa là cái đó hiện tiền ngay đây, của chính mình mà ta không nhận
ra.
Chúng ta có tánh giác mà quay lưng với nó, rồi kêu Phật ban cho. Đêm đêm
niệm Bồ-tát Quán Thế Âm cầu Bồ-tát cho con sự bình an. Trong khi sự bình
an dính trên lưng lại không chịu nhận, có lạ chưa? Đã thế thì chúng ta là
kẻ phiêu lãng rồi, chấp nhận đứng trên đầu bờ tử sinh, đứng trên chỗ điêu
linh, ngược xuôi dong ruổi, chả biết ta là gì. Mình không thương mình, đợi
ai thương mình?
Số
mục theo đời chia làm ba, nhưng tâm này chỉ là một. Từ xưa đến giờ, trước
sau chẳng khác. Cũng chẳng theo trình tự đổi dời của ba thuở. Ngài nói tâm
này chỉ là một, không còn cách nào khác nữa. Nhưng chúng ta cũng chưa dám
nhận.
CHÁNH VĂN
Lại Phật Đa Bảo là biểu trưng cho Pháp thân. Hiện tại đức Thích Tôn là
biểu trưng cho Ứng thân.
Chư Phật phân
thân khắp nơi trong mười phương là biểu trưng Hóa thân. Đây nhằm bày tỏ ba
thân cùng một lý vậy.
GIẢNG
Ứng
thân, Pháp thân, Hóa thân đều là tâm thể của chúng ta. Nói Phật thì có
Pháp thân Phật, Báo thân Phật, Hóa thân Phật. Tuy có nhiều danh từ nhưng
thực sự là nói tâm thể của chính chúng ta. Tâm thể thì thế nào? Rỗng rang
sáng suốt trùm khắp. Rõ ràng nếu không có tánh đó chúng ta sẽ không biết
gì cả. Bây giờ ta biết tất cả. Thiên hạ chửi ta biết, bụng đói ta biết,
thấy huynh đệ, thiền viện v.v... tất cả mọi cảnh vật và con người, chúng
ta đều biết hết. Như vậy bên trong chúng ta có cái gì, chúng ta mới biết
chứ! Nếu bên trong không có tánh giác thì nhất định ta không biết gì hết.
Nghe tiếng gì mình biết, thấy cái gì mình biết, có mùi vị gì mình biết, có
xúc giác gì mình biết, như vậy chứng tỏ bên trong có cái gì đó, nên mới
tác dụng biết như thế. Rõ ràng mỗi chúng ta đều có sẵn tánh biết. Nhà
thiền gọi tánh biết ấy là bản lai xưa nay của chúng ta. Nhận được cái đó
thì giàu có vô vàn, khổ đau không còn làm gì được chúng ta.
CHÁNH VĂN
Tháp bảy báu là biểu trưng cho bảy đại, năm uẩn, thân và tâm. Đức Phật
trong đó khen “Lành thay” đối với đức Thích Tôn, đây là biểu trưng
Pháp thân Phật, ẩn kín trong lầu năm uẩn bảy đại mà phát huy ra sáu căn
thấy, nghe, hiểu biết ấy vậy. Chính trong kinh Lăng Nghiêm nói Như Lai
tạng tánh là đấy. Đại chúng muốn mở cửa tháp báu để thấy đức Đa Bảo Như
Lai. Nhưng đức Phật kia có lời thệ lớn, là cần đợi các phân thân của đức
Thích Tôn trong mười phương nhóm họp đông đủ, Ngài mới xuất hiện. Đây là
biểu trưng cho hành nhân, muốn tự thấy tâm thể xưa nay của mình, tức phải
thu cái nhìn nghe trở lại. Thu nhiếp sáu căn, chẳng cho căn tánh tán loạn
ngoài cảnh giới sáu trần. Đến lúc một niệm không sanh, liền đó tự thấy tâm
thể xưa nay của mình.
GIẢNG
Tới
đây thì tháp Phật Đa Bảo vọt lên chứng minh v.v… Tháp bảy báu là biểu
trưng cho bảy đại, năm uẩn, thân và tâm. Chúng ta học về pháp số, về kinh
giáo đã nắm rồi. Năm uẩn là gì? Bảy đại là gì? Thân và tâm là gì? Năm uẩn
là sắc, thọ, tưởng, hành, thức, cũng gọi là năm ấm. Chữ uẩn có nghĩa là
nhóm họp, chữ ấm có nghĩa là che đậy. Sắc tức sắc pháp gồm có bốn đại: địa
đại, thủy đại, hỏa đại, phong đại. Trong thân này có đủ bốn thứ: Cứng là
địa đại như xương, hơi thở là phong đại, hơi ấm là hỏa đại, nước là thủy
đại.
Bốn
thứ thọ, tưởng, hành, thức thuộc về tâm. Nội cảm thọ không chúng ta tu mấy
chục năm cũng chưa thể nghiệm hết được. Nó là một loại vọng tưởng, người
ta thường nói tâm mình nhưng thực ra nó là vọng tưởng. Các loại cảm thọ
chẳng qua là bóng dáng của tiền trần, cho nên nó là vọng tưởng. Thế mà
chúng ta chấp nhận, nuôi dưỡng, sống và bị nó đẩy vào thế lầm nhận chính
là mình, cho nên ta nuôi vọng tưởng và sống với vọng tưởng.
Thứ
hai là tưởng. Tưởng tượng của chúng ta dồi dào lắm, ta ngồi đây mà có thể
tưởng voi tưởng trâu, tưởng thứ nọ thứ kia. Ngồi nghe làn gió mát thoảng
qua là tưởng tượng Đà Lạt lạnh lẽo cô đơn chẳng hạn. Thế thì tưởng tượng
cũng thuộc về vọng, nó sâu kín hơn vọng tưởng thứ nhất một chút.
Thứ
ba là hành tức những dòng niệm nghĩ. Các triết gia phương Tây thường nói
“Có suy nghĩ là có tôi”. Theo tinh thần Phật dạy, suy nghĩ chẳng
qua là vọng tưởng. Loại vọng tưởng này sâu sắc hơn các loại vọng tưởng kia.
Tưởng tượng thì phải có một hình bóng nào đó để căn cứ, rồi tưởng tượng.
Cái suy nghĩ ở đây, đối tượng sâu kín bên trong. Chúng ta dùng trí não suy
gẫm về cái gì, xét nét về cái gì, đây là lãnh vực của ý thức, không phải
tâm thể, nên nó là vọng tưởng.
Cuối
cùng là thức, chú này vô cùng bén nhạy. Nó chuyên phân biệt hay biện biệt.
Trong chữ Hán, “biện” có nghĩa là chia chẻ, “biệt” là từng
món từng phần. Cho nên đến giai đoạn này, mọi hiện tượng vừa nhìn tới liền
được phân tích nhận định tận căn để, giống như đang trong lúc phẩu thuật
vậy.
Thế
gian cho những người ý thức nhạy bén lanh lợi là thông minh, nhìn sâu hiểu
rộng. Với nhà Phật, hạng người ấy chưa đáng khen ngợi, chưa thể giải thoát,
giác ngộ được. Do vậy các triết gia, bác học có hiểu biết rộng lớn, nhưng
không phải là người giải thoát. Mẫu người lý tưởng của đạo Phật là mẫu
người giác ngộ giải thoát, đó mới là đỉnh cao. Bởi thế chúng ta xuất gia,
dám bỏ những thứ người khác không bỏ được, như bỏ cha bỏ mẹ, bỏ tất cả để
tiến thẳng vào công phu dẹp sạch những suy tư biện biệt, những vọng tưởng
điên đảo, với mục đích thể nhập tâm thể sáng suốt trùm khắp của chính mình.
Hòa
thượng Viện trưởng dạy vừa có niệm khởi, bỏ đi. Tại sao bỏ đi? Vì biết nó
là vọng tưởng. Vừa có niệm khởi dù đó là niệm gì, cũng đừng để nó kéo đi,
như thế là người được định, có tỉnh lực. Biết vọng tưởng không thật nên
không chấp nhận nó, đó là tuệ. Có định và tuệ rồi thì mọi thứ trên đời chỉ
là mớ bòng bong vô nghĩa. Người xuất gia mà ngồi đó tơ tưởng thì quả thật
đáng bị quở trách. Chúng ta ngồi thiền chìm sâu trong những suy gẫm, đó
chính là điên đảo vọng tưởng. Như thế là đã đánh mất cái định tuệ bản hữu
của mình. Cái định tuệ bản hữu này không phải tìm ở đâu cả. Vừa có một dấy
niệm mình không động, không chạy theo, cũng không dấy khởi gì hết mà bình
thản an nhiên, đó là định tuệ hiện tiền, đó là người có lực lượng, không
gì có thể phá hại được. Người đó là người có cung thiền định và kiếm trí
tuệ. Chúng ta học và tu là để nhận lại cái bản hữu này.
Đọc
lịch sử của đức Thế Tôn, tới khoảng ngài sắp thành đạo, ma quân rầm rộ phủ
vây, nhe răng múa kiếm hù dọa đủ thứ chuyện. Bọn ấy hỏi:
- Ông sợ ta không?
Bồ-tát Sĩ Đạt Đa trả lời:
- Ta không sợ.
- Ông nói dối. Ông có một mình lại tay không, bọn ta đông đảo
và khí giới như thế này mà ông nói không sợ?
Ngài
trả lời:
- Ta có cung thiền định
và kiếm trí tuệ, biết các ngươi không thật nên ta không sợ.
Như
vậy cung thiền định và kiếm trí tuệ ở đâu? Ở sẵn ngay nơi ta, nhưng mình
quay lưng bỏ đi, có người nhắc cũng không chịu nhận, nên mới bị ma nhác.
Nó nhe răng mình hết hồn chạy tuốt, cung đâu mà thiền định, kiếm đâu mà
trí tuệ!
Người thật sự tu hành sẽ cảm nhận được công phu của mình. Bao giờ ta còn
điên đảo bởi những hiện tượng bên ngoài tức là chưa vào được công phu.
Tánh giác rỗng rang sáng suốt chưa hiện bày thì luôn bị các vọng tưởng kéo
lôi hoặc rơi vào một trong bốn trường hợp thọ, tưởng, hành, thức như Phật
đã nói ở trên. Ngược lại cả ngày lẫn đêm, trong tất cả thời, mọi sinh hoạt,
nếu người có công phu, có lực lượng thì không gì làm lay chuyển nổi.
Trong Thiền Quan Sách Tấn ngài Hoàng Bá nói, cái đó của các ông khi hiện
bày thì dù bao nhiêu đức Phật ra đời cũng không biết được, đừng nói là ma
quân. Tuy nhiên cái phi thường rơi vào tay thỏ đế cũng trở thành tầm
thường. Còn người đã phi thường thì bất cứ cái gì trong tay cũng trở thành
phi thường. Người có công phu tự thầm nhận sự tỉnh lặng an lạc thực sự nơi
mình. Chỉ có điều mình biết rõ là cái an lạc này chỉ là giai đọan, chưa
phải rốt ráo nên không bị đắm chìm trong ngả tẻ. Nếu người tu mà không có
cảm nhận an vui nào hết, sẽ không tu nổi. Như các vị cư sĩ tập tu một thời
gian thấy chán nản, mệt mỏi thì làm sao tu tiến? Khi nào chúng ta nhận
được mình có tánh Phật sẽ bình an. Trời nắng cũng bình an, trời mưa cũng
bình an. Mọi thứ chung quanh đều là những chất liệu cần thiết bổ sung cho
công phu tu hành của chúng ta.
Công
phu hành thiền là tự nguyện, tự nhận, tự sống lại với tâm thể rỗng rang
sáng suốt của mình. Tuy nhiên những danh từ này cũng chưa phải thật, nó là
dụng có ra từ tâm thể kia. Bao giờ vọng tưởng yên lắng hết thì không cần
nói từ gì cả. Vì vậy chúng ta học kinh Duy Ma Cật, ngay chỗ pháp môn Bất
Nhị, ngài Duy Ma Cật không nói. Các vị đại thánh người thì diễn tả như vầy
người diễn tả như kia, chỉ tôn giả Duy Ma Cật im lặng. Đó là thể hiện tròn
đầy tánh giác. Lý tưởng đỉnh cao của chúng ta ở chỗ ấy. Nói thế cũng là
một cách nói để động viên chư huynh đệ tu hành thôi. Thật ra chỗ này càng
nói càng xa.
Tháp bảy báu là biểu trưng cho bảy đại, năm uẩn, thân và tâm. Đức Phật
trong đó khen “Lành thay” đối với đức Thích Tôn, đây là biểu trưng Pháp
thân Phật, ẩn kín trong lầu năm uẩn bảy đại mà phát huy ra sáu căn thấy,
nghe, hiểu, biết ấy vậy. Tức là pháp thân Phật ẩn kính trong tháp bảy báu,
nhưng biểu trưng ra ngoài là thấy nghe hiểu biết, tức các giác quan của
chúng ta. Mỗi người chúng ta đều có pháp thân nằm ẩn trong lầu năm uẩn. Nó
biểu hiện ra ngoài qua thấy nghe hiểu biết, tức là những cảm giác từ các
giác quan của chúng ta.
Nếu
chúng ta thấy đẹp thấy xấu và chạy theo các duyên bên ngoài, coi như chúng
ta đã cắt đứt cái mạng mạch giác tánh của mình rồi. Do vậy mà sống theo
pháp trần vọng tưởng điên đảo, bị trầm luân sanh tử. Nghe cũng như thế.
Như ta ngồi nghe tiếng xe chạy, tiếng người nói chuyện, tất cả âm thanh
trong khu vực này đều nghe hết. Nếu ta chạy theo một loại âm thanh nào,
liền khi đó cắt đứt sinh mệnh, quên mất giác tính. Tóm lại, chúng ta có
sáu giác quan, chúng đều biết, đó là biểu trưng sáng suốt của tâm thể. Tuy
nhiên chúng ta lao theo bên ngoài thì mất mình.
Kinh
Lăng Nghiêm nói mỗi chúng ta đều có cái Viên Trạm Thường Tính. Như viên
ngọc sáng để trong căn phòng, nó phát ánh sáng ra sáu cửa. Chúng ta nhìn
thấy gốc cây đẹp liền chạy theo, muốn gốc cây đó của mình, bằng mọi cách
đem xe cẩu cẩu về để trước nhà. Đó là chúng ta đã cắt đứt sinh mệnh, giác
tánh của mình. Cho nên nơi sáu cửa, chúng ta không chịu quay về mà lao
theo pháp trần là nhận giặc làm con. Từ đó mê mờ ngược xuôi theo cảnh
duyên bên ngoài. Người như thế Phật nói chưa thể nhận ra Viên Trạm Thường
Tính. Người không chạy theo trần cảnh mới sống được với Viên Trạm Thường
Tính, Diệu Tịnh Minh Thể của mình. Ở đây cũng vậy, chúng ta đang ngồi
thiền, đang tụng kinh, đang làm công việc mà lao theo, vướng mắc, không
sống với tánh giác của mình là đã xa cội nguồn.
Trong sự tu hành, chỉ mình khéo nhận thôi. Tuy chúng ta có sẵn cái đó
nhưng không khéo nhận thì cũng không được chi. Người khéo nhận ra thì cắt
đứt dòng trầm luân sanh tử, các nỗi khổ điêu đứng. Nỗi khổ lớn nhất của
chúng sanh là u mê, không nhận được đâu là thật, bám theo cái giả tạo
nghiệp, để trôi nổi trong luân hồi sanh tử. Sanh chỗ này chết chỗ kia, nay
trồi lên mai sụt xuống, thay hình đổi dạng đời kiếp trôi lăn. Đây là nỗi
khổ trầm thống nguy hiểm nhất, chứ không phải khổ thiếu ăn thiếu mặc,
thiếu tình thương gì. Cái khổ đó chỉ trong đời này, nó giả tạm thôi, còn
cái khổ kia đến bao giờ ta sáng đạo, phá được mầm tăm tối mới giải trừ hết.
Nếu chúng ta cứ tăm tối, lăng xăng điên đảo hoài là nuôi dưỡng gốc khổ, sẽ
phải chịu ngược xuôi dính mắc dài dài trên con đường sanh tử triền miên.
Chúng ta không nhận định được như thế thì quả thực là mù mờ. Suốt đời chỉ
sống với vọng tưởng, hết đời này đến đời khác. Con người với dây mơ rễ má
trầm luân sanh tử, từ đâu tới đâu mình không biết. Do đó tổ Quy Sơn nói
“Tiền lộ man man vị tri hà vãng” đường trước mờ mờ chưa biết về đâu.
“Tùng tư thỉ tri hối quá, lâm khát quật tỉnh hề di” từ đây mới biết
hối hận, đợi đến khát đào giếng thì làm sao cho kịp. Cho nên hiểu biết rồi
thì ráng tu, chớ lăng xăng hoài giống như người đợi khát cháy cổ mới đào
giếng thì làm sao kịp, chắc phải chết khát.
Tu
hành thật ra không khó, chỉ ta chịu tu, ta biết thương mình hay không thôi.
Một khi quyết tâm rồi nhất định chúng ta sẽ tu tiến, sẽ gắn bó với Phật
pháp. Tuy nhiên trong kinh A Hàm, Phật có dạy dù học hiểu Phật pháp thấu
đáo rồi nhưng có người tu tiến, có người tu không tiến. Vì sao? Vì nhận ra
mà người chịu sống thì mới đến Niết-bàn, còn người nhận ra mà không tu thì
không đến được Niết-bàn. Rõ ràng như thế. Chúng ta còn ngao du, còn lăng
xăng thì không được gì cả.
Nhưng đức Phật kia có lời thệ lớn, là cần đợi phân thân của đức Thích Tôn
trong mười phương nhóm họp đông đủ, Ngài mới xuất hiện. Đây là biểu trưng
cho hành nhân, muốn tự thấy tâm thể xưa nay của mình, tức phải thu cái
nhìn nghe trở lại. Thu nhiếp sáu căn, chẳng cho căn tánh tán loạn ngoài
cảnh giới sáu trần. Đến lúc một niệm không sanh, liền đó tự thấy tâm thể
xưa nay của mình. Đoạn này ngài dạy chúng ta phải thu nhiếp sáu căn trở
lại. Chúng ta ngồi thiền, hành thiền, sống thiền, sinh hoạt thế nào mà các
giác quan không dính mắc trần cảnh. Đó là hằng sống với tâm thể xưa nay
của mình.
CHÁNH VĂN
Bởi tâm thể không hình nhưng tác dụng của tâm có dấu vết, ứng hiện ra các
căn. Hợp cơ, chỉ hiển bày kiến căn, mà sáu căn vẫn đủ. Căn là chỗ của tâm
quang ứng dụng, tâm tức là căn thể xưa nay. Đây là tâm căn soi lẫn nhau,
thể dụng đều rõ rệt. Muốn thấy bản tâm từ căn mà vào. Trong kinh nói:
“Từ ánh sáng mà được lửa, nắm mũi là dắt cả con trâu”.
GIẢNG
Kiến
căn là mắt, dùng một căn nhận ra tánh giác thì các căn khác đều biết. Ở
đây nói muốn thấy bản tâm, từ căn mà vào. Nói rõ hơn là muốn nhận được cái
Viên Trạm Thường Tính thì từ các giác quan của chúng ta mà soi lại. Các tổ
sư thiền tông Việt Nam dạy thường phản quan tự kỷ, tức là từ ánh sáng kia
soi rọi, nhận lại cái Viên Trạm Thường Tính của chính mình, như trong Đề
cương kinh Pháp Hoa tổ Minh Chánh đã chỉ đây.
Từ
mắt thấy chúng ta không chạy theo, xoay trở về sống với chính mình, là
sống với cái Viên Trạm. Từ nghe không chạy theo thinh trần, phản quan sống
lại với cái Viện Trạm, các giác quan khác cũng vậy. Cho nên ở đây nói
“Từ ánh sáng mà được lửa, nắm mũi là dắt cả con trâu”. Chúng ta đừng
sợ gì hết, sống được với tâm thể xưa nay rồi thì mọi thứ đều đầy đủ. Giống
như hạt châu để trong chéo áo, bao giờ nhận ra được, lấy xài là giàu có
muôn hộ.
CHÁNH VĂN
Lại đức Phật Đa Bảo biểu trưng cho tâm thể xưa nay. Đức Thích Tôn biểu
trưng cho căn dụng của căn tánh. Các Hóa Phật biểu trưng cho thức tản mạn
theo sáu trần. Nay thì chuyển thể đến dụng là nghĩa các phân thân nhóm họp.
Nhiếp dụng về thể là nghĩa thấy được Phật Đa Bảo. Hai đức Như Lai cùng
ngồi một tòa trong tháp là nghĩa xưa nay một lý, cũng chính là nghĩa thể
dụng không hai. Lại có nghĩa là ba thân đồng một thể. Các học giả, phải
hiểu như thế!
GIẢNG
Ở
đây nhắc lại đức Phật Đa Bảo trong tháp báu là biểu trưng cho tâm thể, đức
Thích Tôn là biểu cho ứng dụng căn tánh, tức là ứng thân, hóa thân. Các
hóa Phật biểu trưng cho thức tản mạn theo sáu trần tức là những hóa thân
tùy loại mà hiện các tướng sai biệt. Trong phẩm Phổ Môn, Bồ-tát Quán Thế
Âm có tam thập nhị ứng, nghĩa là tùy theo loại chúng sanh mà ngài ứng hóa
ra ba mươi hai thân để giáo hóa chúng. Như muốn độ loài quỷ trong địa ngục
khổ đau, ngài hiện ra đại quỷ thần tức Tiêu diện Đại sĩ hay gọi một cách
bình dân là ông Tiêu. Bồ-tát Quán Thế Âm, vì từ bi muốn độ loài quỷ đói
nên thị hiện một đại quỷ lực như thế để nhiếp thống ma quỷ, đưa họ trở về
con đường tu hành.
Trong đạo tràng này, dù nội viện hay khu ngoại viện chung quanh, tất cả
huynh đệ đều hướng về đời sống của người xuất gia, sống hạnh thanh tịnh
giải thoát, cố gắng nỗ lực tu và kích dương động viên cho huynh đệ chung
quanh cùng tu cho đến sáng đạo. Mình vừa tu vừa giáo hóa. Như huynh đệ
ngồi thiền ngủ gục hoài, muốn rút lui mà thấy mình ngồi nghiêm trang tề
chỉnh quá nên vị ấy thấy xấu hổ, không bỏ đi mà cố gắng ngồi ngay thẳng
tỉnh táo lên. Cho nên mình tu đàng hoàng, sẽ là chỗ nương cho huynh đệ
cùng tu. Đó là chúng ta hỗ trợ nhau tu. Như vậy mình đã làm được việc vừa
tự độ vừa độ tha, vừa tự tu vừa giáo hóa những chúng sanh có liên hệ gần
gũi với mình cùng tu. Đó là những huynh đệ cùng ăn một mâm, cùng sống
trong một thiền viện, cùng làm một việc. Đời sống trở nên có ý nghĩa biết
bao nhiêu, nhưng nếu ta không biết sẽ thấy buồn tẻ lắm.
Sống
trong tập thể hơn một trăm thiện hữu tri thức mà mình không dính dáng với
ai hết, là một khiếm khuyết lớn. Làm sao thấy huynh đệ ở thiền viện là bà
con ruột thịt của mình. Phật nói tất cả người nam là cha của ta, tất cả
người nữ là mẹ của ta, người ngang với ta là anh chị, người nhỏ hơn ta là
em út, không ai là không ruột thịt của mình. Đợi gì cha mẹ anh em ở nhà
mới là ruột thịt. Chỉ thay đổi quan niệm như thế là tu tiến rồi.
Ở
đây nói Phật Đa Bảo là pháp thân, hiện thời Phật Thích Ca là ứng thân, các
vị Phật hóa ra của đức Thích Ca là hóa thân. Muốn cho pháp thân hiện bày
thì ba thân này cùng về một thể. Do đó kinh nói tháp Đa Bảo được mở cửa,
Phật Đa Bảo mời đức Thế Tôn lên, hai vị Thế Tôn ngồi chung một tòa, gọi là
trở về với pháp thể thanh tịnh. Trước khi ngồi một tòa như thế thì các ứng
hóa thân của Phật Thích Ca khắp trong mười phương đều tập trung về hết,
bấy giờ tháp Đa Bảo mới được mở cửa, rồi đức Phật Thích Ca, Phật Đa Bảo
ngồi chung một tòa trước đại chúng. Đó là chuyển thức dụng, phân thân nhóm
họp các nơi trở về.
CHÁNH VĂN
Kệ rằng:
Nhân gì tháp báu vọt trước đây,
Lại nghe trong đó tiếng
"Lành
thay",
Đại Nhạo Thuyết Tôn, nghi đến hỏi,
Thích-ca Văn Phật quyết tỏ bày,
Phân thân vốn thật Mâu-ni hóa,
Tháp báu nguyên là cổ Phật đài,
Đấy chỉ ba thân về một chỗ,
Tòa sen cùng ngự, lý không sai.
GIẢNG:
Nhân
gì tháp báu vọt trước đây, trong kinh đã chỉ rõ nhân duyên tháp báo hiện
ra là đức Phật muốn nêu bày tất cả chúng sanh đều có pháp thân thanh tịnh
ẩn nơi thân năm uẩn này. Lại nghe trong đó tiếng “Lành thay”, khi
bảo tháp vọt lên, đại chúng trong hội nghe tiếng đức Phật trong ấy nói
“Lành thay, lành thay”, đó là lời Phật Đa Bảo khen ngợi đức Phật Thích
Ca. Vì ngài thệ nguyện nơi nào có giảng kinh Diệu Pháp Liên Hoa thì ngài
thị hiện đến chứng minh, khen lành thay lành thay.
Đại
Nhạo Thuyết Tôn nghi đến hỏi, Thích-ca Văn Phật quyết tỏ bày, bấy giờ
trong hội có vị Bồ-tát tên là Đại Nhạo Thuyết, thấy những sự kiện ấy mới
nghi và hỏi, đức Phật Thích Ca liền vì tỏ bày. Phân thân vốn thật Mâu-ni
hóa, Tháp báu nguyên là cổ Phật đài, phân thân của đức Phật Thích Ca Mâu
Ni khắp mười phương giáo hóa chúng sanh, đó chỉ là thân ứng hóa thôi,
không phải thân chân thật. Trong tháp báu này mới là pháp thân Phật.
Đấy chỉ ba thân về
một chỗ, Tòa sen cùng ngự lý không sai. Muốn pháp thân hiện thì phải gom
hết các phân thân của Phật Thích-ca về một nơi, pháp Đa bảo mới mở, để nói
lên ý nghĩa chúng ta muốn thể nhập pháp thân thì mọi vọng tưởng lăng xăng
phải lặng hết, trở về pháp thân mới được. Chúng ta sống được với tâm xưa
nay của mình là tâm thể rỗng rang sáng suốt thì được yên ổn, không còn khổ
nữa.
|