Phẩm Tùng Địa Dũng Xuất
CHÁNH VĂN
Đất cõi Ta-bà nứt ra, Bồ-tát từ dưới đất vọt lên. Bồ-tát tượng trưng cho
hạt giống trí tuệ Phật. Đất nứt vọt ra là chỉ cho tâm lúc hết tình thức
vọng tưởng, tức thì hạt giống trí tuệ từ trong đó mà hiển hiện lên. Bởi
lúc vọng thức chưa phá, thì trí tuệ bị vọng tưởng che lấp. Mà trí tuệ lại
ở dưới đó, chỗ sâu kín rất khó thấy. Nên kinh nói: “Tại thế giới Ta-bà
này, trụ trong không trung của phương dưới” ấy vậy.
GIẢNG
Đất nứt vọt ra là chỉ cho tâm lúc phá hết tình thức vọng tưởng, tức thì
hạt giống trí tuệ từ trong đó mà hiển hiện lên.
Nói theo pháp tu của chúng ta, một niệm vừa dấy khởi mình không lao theo,
không chấp nhận nó, an trú bình thường là trí tuệ từ bên trong vọt ra. Nhờ
thế vọng tưởng lăng xăng, hiện tượng trước mắt không dẫn mình đi được.
Ngay lúc ấy trí tuệ Phật hiện ra, trí tuệ Bát-nhã được hiện bày.
Trí
tuệ Bát-nhã không từ đâu đến, không phải cái bên ngoài, mà do ta không lầm
chạy theo vọng tưởng. Lục Tổ dạy định tuệ hiện tiền chính là đây vậy.
Chúng ta thường biết rõ ràng, ngay lúc ấy định tuệ hiện bày đầy đủ. Định
là bất động và tuệ là trí tuệ Bát-nhã. Ở đây hàng Bồ-tát từ dưới đất vọt
lên là tượng trưng cho trí tuệ Phật hay tâm thể của mình. Trí tuệ Phật
hiện bày thì thức tình vọng tưởng không còn dấy khởi.
Bởi lúc vọng thức chưa phá, thì trí tuệ bị vọng tưởng che lấp. Chúng
ta chưa đập phá vọng tưởng nên hạt giống trí tuệ chưa hiện bày. Bao giờ
phá sạch lưới vô minh điên đảo, trí tuệ mới hiện bày giống như chư Bồ-tát
vô lượng từ dưới đất vọt lên.
Mà trí tuệ lại ở dưới đó, chỗ sâu kín rất khó thấy. Nên kinh nói: “Tại thế
giới Ta-bà này, trụ trong không trung của phương dưới” ấy vậy. Trí tuệ
tuy sẵn có, nhưng thức tình vọng tưởng nhiều đời lăng xăng che lấp nên nó
không hiển hiện ra, không dùng được. Hiện tại chúng ta đang tu bằng cách
không để vọng tưởng kéo lôi. Tuy không nói tâm thể hiện bày, mà chỉ không
để vọng tưởng kéo lôi, tự nhiên tánh giác sẽ hiện bày.
CHÁNH VĂN
Bởi tuy bị vọng thức che đậy, mà chẳng tạp vọng tưởng, chỉ chưa có dịp
hiển hiện ra thôi.
GIẢNG
Câu
nói này khích lệ chúng ta rất nhiều. Chúng sanh không ai không tu được,
chỉ quyết hay không quyết mà thôi. Nếu mình biết tánh giác luôn hiện tiền
thì không theo vọng tưởng làm gì. Hòa thượng Viện trưởng thường nói
“liễu liễu thường tri”, một khi tánh biết đầy đủ, hiện tiền thì chúng
ta sống với tâm an lạc. Giản dị như thế. Ở đây nói nó chưa có dịp hiển
hiện ra, chứ không phải không có.
CHÁNH VĂN
Nếu chẳng phải kinh này khai thị, thì dù có các người thông minh trong thế
gian, đến các bậc lão túc, gồm tất cả suy nghĩ xét lường của họ, chắc chắn
cũng chẳng biết. Thế nên, kinh Kim Cương bảo: “Bị người khinh tiện”
là đấy.
GIẢNG
Nơi
trí tuệ Phật, không thể dùng sự ức niệm suy lường mà có thể biết được. Giả
như tất cả những người thông minh nhất cõi này hoặc cõi trời, các hàng
Nhị-thừa… gom hết mọi hiểu biết, suy xét của họ để tìm trí tuệ Phật cũng
không biết được. Hành giả tu thiền phải nắm vững công phu, tâm lặng yên
thì định tuệ hiện bày.
Chủ
trương của Hòa thượng Ân sư là Thiền giáo đồng hành. Tu thiền và học kinh
để chứng minh công phu của mình không sai với lời dạy của Phật Tổ. Thời
điểm của chúng ta, tu thiền không có thiện hữu tri thức chứng minh thì
phải nhờ lời Phật chỉ giáo, các bậc Tổ sư hướng dẫn tu tập. Từ đó ta so
lại xem pháp tu, công phu của mình đúng hay không. Vì vậy các thiền sinh
chúng ta chọn pháp Thiền giáo đồng hành làm chỗ căn bản. Chư huynh đệ nắm
vững, về sau vừa hành trì vừa hướng dẫn đàn hậu lai đi đúng đường lối như
vậy.
CHÁNH VĂN
Nay nhờ được khai thị, mới biết vọng tưởng vốn không, giống trí từ trong
đó mà xuất hiện.
Kệ rằng:
Đất cõi Ta-bà nứt bên trong,
Vô biên Bồ-tát vọt lên không,
Di Lặc chẳng tường đại sĩ ấy,
Thế Tôn liền bảo
“ngã
nhi đồng”
Thọ kiếp trần sa, tuyên chân giáo,
Từ thuở lâu xa, học chánh tông,
Đấy hiển thức tâm khi phá sạch,
Bồ-đề giống ấy hiện viên thông.
GIẢNG
Bài
kệ này đúc kết lại những điều đã nói ở trên.
Phẩm Tùng Địa Dũng
Xuất mở ra cánh cửa sau cùng cho chúng hội bước vào cõi chân thật. Chư
Bồ-tát từ dưới đất vọt lên nhưng hoàn toàn trong sạch, không nhơ nhiễm,
không tối tăm. Trái lại các ngài thuần tịnh, trong sáng. Vì sao? Vì các
ngài không rời tri kiến Phật, hằng sống với tánh giác. Chư Bồ-tát từ dưới
đất vọt lên không ai khác hơn là chính chúng ta. Nếu không có tánh Phật
sẵn có, chúng ta không thể nào tu hành được trong đời ác ngũ trược này. Đó
chính là niềm vui, niềm tin lớn lao nhất cho huynh đệ chúng ta trên lộ
trình tu đạo và hành đạo.
|