Lời Đầu Sách
Đức Phật đến trong cuộc đời là một con người bằng xương bằng thịt, vui
những nỗi vui của trần gian, đau những nỗi đau của con người. Để từ đó
Ngài vươn lên và vực dậy giấc trường mộng
Nam
Kha. Không có loài người và trần gian thì Thế Tôn cũng sẽ không thành tựu
Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác.
Có thể nói trần gian, nhân loại là chất liệu tựu thành một cuộc hành trình
bất diệt của đấng Như Lai. Từ đó suốt 49 năm và còn hơn thế nữa, hình bóng
Thế Tôn in dài năm tháng, đi vào lòng nhân loại, vào lòng cuộc đời. Trần
gian tỏa sáng, bóng tối dần tan. Như Lai là sức sống, là hơi thở nhiệm mầu
hiện hữu trong chúng con và tất cả muôn sinh. Nếu không có Phật chúng con
không có được ngày hôm nay. Đơn sơ, bình dị trong cuộc cộng sinh vốn dĩ
lênh đênh rộn ràng.
Và như thế,
Ngày Phật đản sinh cũng là ngày trần gian vui đón đấng Từ phụ muôn thuở.
Đức Phật đến với chúng con, chúng con có trong cuộc đời, cuộc đời hiển
hiện dưới đáy mắt bình an của Như Lai. Hòa nhập. An thường. Để từ đây cát
bụi phù du chợt dậy chợt tan trong huyễn cảnh vô thường xin một lần được
trở về bầu trời không lặng. Nơi đây, chúng con xin được là một chút gió,
một chút mây nổi trôi điểm xuyết cho đẹp cuộc đời.
Chúng con cung kính cúi đầu trước đấng Từ phụ, xin nguyện đời đời nép mình
dưới ánh từ quang, nối gót Như Lai đi suốt cuộc hành trình, đến với chúng
sanh, phụng sự chúng sanh để tìm lại chính mình trong cuộc đời vốn vẫn
chưa từng thiếu vắng đấng Như Lai.
Thiền viện
Thường Chiếu
NHẬT QUANG
? |