Phật
dạy ba môn học là văn tuệ, tư
tuệ và tu tuệ. Văn tuệ là nghe
hay học được nơi Thầy, nơi
thiện hữu tri thức. Nhờ học chúng
ta mới hiểu biết được những
điều cao quí do Phật dạy còn ghi
chép trong Tam tạng giáo điển. Song chúng
ta chỉ hiểu biết qua lời giảng dạy
của Thầy thì chưa thấm nhuần giáo
lý nơi tự tâm chúng ta. Cần phải
có tư tuệ, là sự tư duy suy ngẫm
những lời dạy của Phật cho tường
tận thấu suốt thì chúng ta mới
am tường mới thẩm thấu được.
Tuy nhiên sau khi am tường lời dạy của
Phật rồi, chúng ta còn phải ứng
dụng lời dạy ấy vào đời
sống hàng ngày của chúng ta là tu
tuệ. Như người bệnh trước
phải nhờ thầy thuốc xem mạch, giải
thích chứng bệnh cho bệnh nhân hiểu,
kế đó bệnh nhân phải suy gẫm
lời giải thích của thầy thuốc
có đúng bệnh của mình hay không
? Sau khi biết đúng phải mua thuốc về
uống thì bệnh mới lành. Dù thầy
thuốc xem mạch nói đúng, bệnh nhân
suy gẫm hợp lý, mà không chịu mua
thuốc về uống thì bệnh nhân không
bao giờ được mạnh. Cũng thế,
có văn, tư mà không tu thì chúng
ta không khi nào hết khổ. Mục đích
của bản Thanh Qui này là nhằm
tạo điều kiện cho Tăng, Ni sau khi có
văn, tư rồi thực hiện tu cho có
kết quả tốt.
Sự
tu của chúng ta thể hiện qua ý nghĩ,
lời nói, hành động một cách
cụ thể bằng pháp Lục hòa.
Ðồng thời phải buông bỏ hết
những nghiệp chướng quá khứ và
hiện tại. Chúng ta phải giữ mười
giới làm căn bản. Ðể được
thích nghi với nếp sống Thiền Viện
và vui vẻ với huynh đệ, chúng ta
phải tuân giữ những điều phụ
của Nội Qui. Muốn cho sự tu hành được
thăng tiến, chúng ta mỗi đêm phải
thành tâm sám hối cho tội lỗi nhiều
kiếp và đời này đều trong
sạch.
Trọng
tâm của Thiền Viện là tu Thiền.
Tất cả Thiền sinh ở đây lấy
Thiền làm mạng sống. Vì thế, trong
bốn oai nghi Thiền sinh lúc nào cũng
tỉnh giác, song thực hiện trọn vẹn
hơn là những giờ tọa thiền. Thiền
mà Thiền Viện tu tập là Thiền
Tông qua sự đúc kết của Tổ
Huệ Khả, Tổ Huệ Năng và Tổ
Trúc Lâm. Do đó bản Thanh Qui này
ra đời để áp dụng chung cho các
Thiền Viện.