[Trang chu] [Kinh sach]

PHÁP HOA ĐỀ CƯƠNG

[mucluc][loigioithieu][loinguoidich][phamle][loidantua]

[p1][p2][p3][p4][p5][p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12]

[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28]


TỰA TÔNG CHỈ ĐỀ CƯƠNG

KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA

Một lúc nọ, nhân khi du hóa đặt bước đến Liêm Khê, mừng rỡ gặp được Thiền sư Thanh Đàm, cùng nhau luận bàn vui vẻ. Thiền sư bảo: “ Vừa mới biên tập đề cương kinh Diệu Pháp chưa được phân nửa. Hồi hôm nằm mộng thấy đức Bổn Sư dường như về ấn thọ cho, lại thấy rơ trên nửa ṭa có đức Đa Bảo. Nay tôn giả vừa đến đây, là ư Phật khiến cho Ngài đến chứng minh đó vậy”.

Lúc đó, Thanh Nguyên tôi nửa mừng nửa sợ cầm bản thảo nhuận sắc vừa biên xong, mới rơ tạng tánh, hồ tâm Như Lai chói suốt. Tôi xin thành thật viết bài tựa này để chứng minh.

Kệ rằng:

            Đề Cương kinh báu Diệu Liên Hoa,

            Chỉ bảo cho ta ngọc Biện Ḥa,

            Hai mươi tám phẩm từ biển giác,

            Đại thiên sa giới hội tâm cơ.

            Ḥa Thượng Năng Nhân thầm thọ kư,

            Như Lai Đa Bảo kín hộ gia,

            Khiến rơ tâm ta đâu tá sứ,

            Ngợi khen Diệu Pháp lẫn Liên Hoa.

            Đề Cương ngọc trụ Diệu Liên Hoa,

            Năng sử ngô vi tích Biện Ḥa,

            Nhị thập bát châu uyên giác hải,

            Đại thiên sa giới hội tâm cơ.

            Năng nhân Ḥa thượng minh tương thọ,

            Đa Bảo Như Lai mật hộ gia,

            Khiển ngă tâm lai minh tá xứ,

            Tán dương Diệu Pháp, tán Liên Hoa.

Trộm nghe: kinh Pháp Hoa là một đại sự của chư Phật, là yếu môn của Bồ-tát, là chân như b́nh đẳng của Như Lai, v́ thương chúng sanh mà khai thị ngộ nhập. Thường khi chư Phật diễn nói chẳng cần truyền trước. Hằng ngày chúng sanh tu tŕ sẽ được thọ kư quả đương lai.

Diệu Pháp là huyền vi khó vạch bày mà lại cao lớn ṿi vọi. Liên Hoa là bông sen chẳng nhiễm bùn nhơ, hương thơm ngào ngạt. Rộng lớn bao trùm pháp giới, cơi nước nhiều như số bụi nhỏ của đức Như Lai cũng không bỏ sót, tṛn sáng soi khắp hằng sa, Bát-nhă, Bồ-đề thảy đều đầy đủ. Chư Tổ tha thiết nghĩ đến chúng sanh, mới dùng văn cú, ngữ ngôn để mở bày, chẳng khác nào ṃ châu đáy biển, t́m ngọc non cao.

Đến như ngài sa-môn Thanh Đàm có duyên tam học từ đời trước, ngày nay may mắn gặp được chánh tông. Ngài noi theo phong cách tuyệt vời của cửa Động đỉnh giác, nếm pháp vị sâu mầu của Tổ Đạo Nguyên. Vào năm Đinh Măo Ngài theo Tổ sư ở Nguyệt Quang Thiền tự, trong ḷng mừng vui cung kính tưởng như khó gặp mà gặp được một vị Phật sống như thế, thật là cởi mở tấc ḷng. Giữa một buổi trưa mặt nhật rỡ ràng, Ngài bèn sửa sang y phục, h́nh sắc nghiêm trang, trải tọa cụ trước Tổ, quỳ gối chắp tay bạch cùng Tổ sư Đạo Nguyên rằng:

- Tâm chẳng ở trong, chẳng ở ngoài, chẳng ở chặng giữa. Vậy rốt ráo tâm ở chỗ nào ?

Tổ sư mỉm cười xoa đầu Ngài, liền chỉ bày tâm ấn và nói kệ rằng:

            Theo thời ứng dụng,

            Gặp vật thấy cơ,

            Tánh vốn như như,

            Trong ngoài nào mắc ?

            Tùy thời ứng dụng,

            Ngộ vật kiến cơ,

            Tánh bổn như như,

            Hà quan nội ngoại.

Lúc ấy, ngài Thanh Đàm vui mừng lễ bái đảnh thọ ân cần, hoát nhiên nắm được ch́a khóa chẳng c̣n ngại cửa đóng. Từ đó Ngài chuyên tinh nghiên cứu tam tạng, phẩu phán nhất thừa. Phàm các kinh Diệu Pháp, Lăng Nghiêm nếu có chỗ nào nghi ngờ liền đem thưa hỏi. Đến năm Canh Ngọ, Ngài đăng đàn thọ giới Cụ Túc, từng gơ cửa Tổ sư để được kiến tánh. Tổ sư lại có mật ấn nói bài kệ:

            Chặng mày phóng quang đừng nói Phật,

            Gót chân mây phủ chớ bảo Tiên,

            Ngươi nên nuôi dưỡng trâu cường tráng.

            Hôm sớm quen cày tấc ruộng kia.

            Quang phóng mi gian vô đạo Phật,

            Vân sinh túc hạ vị ngôn tiên,

            Nhiêu quân bảo dưỡng ngưu ph́ tráng,

            Triêu tịch thục canh bỉ thốn điền.

Ngài Thanh Đàm từ đó càng thêm tinh tấn, tay không rời quyển kinh. Trải qua bốn mươi tám năm (từ năm Đinh Tỵ đến Đinh Măo), Ngài chống tích đến Liêm Khê tư duy bí tạng của Cổ Phật, không tiếc rẻ với chúng sanh mà muốn cho tất cả đồng được vào tri kiến, nên nói: “Tôi dầu được chút ít đâu nên xẻn tiếc ư ?”.

Đề Cương kinh Diệu Pháp này nếu có chút công đức lành nào, chẳng dám dành riêng phần ḿnh mà muốn cho Liên Hoa đồng mọc ở đầm trong; chẳng t́m cầu bên ngoài mà khiến Diệu Pháp sẵn chứa nơi tấc đất. Trông mong hàng thanh chúng đầy đủ mắt chân chánh. Như trong đây lư sự được đi đôi th́ xin tất cả được Như Lai thọ kư.

Đốt hương kính cẩn viết lời tựa này.

Kệ rằng:

            Bích Động Thanh Đàm sen ngát hương,

            Diệu hoa trỏ thẳng pháp đề cương,

            Nhất thừa Minh Chánh liền khai thị,

            Tam yếu Đạo Trung rộng xiển dương,

            Muôn phương tỏ ngộ tâm viên tịnh,

            Tất cả vào sâu lư viễn trường,

            Thanh tịnh liên hoa ngời pháp giới,

            Tỳ lô tạng hải diễn chân thường.

            Bích Thanh Đàm xuất diệu liên hương,

            Hoa mục chỉ tiêu tổng pháp cương,

            Minh Chánh nhất thừa khai tối quảng,

            Đạo Trung tam yếu thị hoằng dương,

            Quần phương hội ngộ viên tâm tịnh,

            Chúng đẳng đế quan nhập lư trường,

            Thanh tịnh liên hoa quang pháp giới,

            Tỳ lô tạng hải diễn chân thường.

Hoàng triều Gia Long năm thứ 18 (1820) tháng 8, ngày lành.

Sa-Môn Thanh Đàm,

Thiền Sư Viên Giác Bổn

Minh Nam soạn

?


[mucluc][loigioithieu][loinguoidich][phamle][loidantua]

[p1][p2][p3][p4][p5][p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12]

[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28]

[Trang chu] [Kinh sach]