PHÁP HOA ĐỀ CƯƠNG
[mucluc][loigioithieu][loinguoidich][phamle][loidantua]
[p1][p2][p3][p4][p5][p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12]
[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28]
|
PHỤ TỤNG: KHAI THỊ NGỘ NHẬP NHẤT PHẬT THỪA TRI KIẾN ĐẠO TRÍ TUỆ TÔNG CHỈ Trước nói bốn chữ: Khai, Thị, Ngộ, Nhập. Bốn chữ này là Tông chỉ của toàn bộ kinh. KHAI, là phá vỡ màng vô minh vọng tưởng thức tâm kia. Bởi chúng sanh từ bao lâu rồi, chấp nhận vô minh vọng tưởng thức tâm này làm tự thể của ḿnh. Niệm niệm vin theo trần cảnh, bị trần cảnh làm trở ngại không ít. Chẳng rơ thức tâm này, là huyễn ảnh của duyên trần. Nhân trần mới có, chẳng phải có sẵn lâu nay. Nên cũng gọi là tâm phan duyên, tâm vọng tưởng, tâm vô minh, tâm phiền năo, tâm phân biệt, tâm trần lao, tâm hữu vi, tâm sanh diệt… bao nhiêu thứ danh tự, cũng đều là tên khác của thức tâm này thôi. Đă chấp nhận những thứ này là tâm, tức trái mất diệu tánh của sáu căn, lâu nay trong sạch, là Phật tri kiến đạo. Thế ấy, căn tánh c̣n mê, th́ làm sao biết có diệu tâm vô tướng vô vi chân như thanh tịnh ? Ví như mây che trăng sáng, hoàn toàn không có ánh chói ra. Ánh sáng c̣n chẳng biết, đâu có thể biết được mặt trăng ư ? V́ thế, trước cần phá bỏ màng thức tâm vô minh vọng tưởng, bày ra căn tánh. Như mây mở toang, th́ ánh sáng chói tự xuất hiện. Trong kinh, từ quyển đầu đến quyển 4, phẩm Pháp sư thứ 10 là phần Khai. THỊ, tức đă khai phá vọng chấp kia rồi, bèn chỉ thẳng cái tri giác tṛn sáng, chính thật là diệu tánh trong căn, lâu nay trong sạch, là Phật tri kiến. Dụ như mây tan, ánh sáng hiện. Ánh sáng ấy, chính là sức chiếu soi của mặt trăng vậy. NGỘ, nghĩa là đă nhờ ơn được khai phá thức t́nh; hiển thị căn tánh, khoát nhiên nhận được tri kiến Phật, lâu nay trong sạch. Nên biết rằng thị và ngộ đồng thời, không có trước sau. Nhưng thị thuộc người nói, c̣n ngộ phải chính tự ḿnh. Trong kinh, từ quyển 4 phẩm Hiện Bảo Tháp, đến quyển 6, phẩm Như Lai Thần Lực thứ 21 là phần Thị Ngộ. NHẬP, là ngộ được căn tánh, đă là tri kiến Phật. Bèn khiến trở lại tri kiến kia, từ căn mà vào, xoay về quán bản thể của tri kiến. Dụ như được ánh sáng, rồi t́m thấy thể thật của mặt trăng. Nói Nhập, nghĩa là căn tánh kia, dù thấy biết là thường lặng lẽ, nhưng từ lâu nay một bề hướng ngoại bôn tẩu rong ruổi nơi những trần cảnh, theo vọng lưu chuyển mà chẳng tự biết. Nay đă phát giác, tức bèn chóng rơ vọng t́nh và cảnh giới vọng trần. Nhổ lấy tri kiến, xoay vào bản căn. Từ con đường chánh giác mà thâm nhập, t́m thấy tâm diệu chân như, lâu nay trong sạch. Do đó, kinh nói: “Nhập Phật tri kiến đạo” vậy. Lại phải biết, căn thức chẳng phải hai, chỉ tại trần th́ gọi là thức. Tri kiến gọi là căn tánh. Như duỗi nắm tay th́ thành bàn tay, mà co lại hẳn thành nắm tay, vốn chẳng phải hai thể. Trong kinh từ quyển 6, phẩm Phó Chúc, đến quyển 7, phẩm Diệu Trang Nghiêm Vương Bản sự thứ 27 là phần Nhập. Nên biết rằng ba phần Khai, Thị Ngộ và Nhập là phá vọng hiển chân đă xong. Nhưng vẫn là tự lợi, chưa có thể lợi tha, nên phẩm Phổ Hiền Khuyến Phát là khuyên khiến tích cực thực hành hạnh lớn lợi tha, rộng độ tất cả chúng sanh đồng thành chánh giác, mới là chỗ tu hành rốt ráo. Đấy cũng là tông chỉ của toàn kinh vậy. ] |
[mucluc][loigioithieu][loinguoidich][phamle][loidantua]
[p1][p2][p3][p4][p5][p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12]
[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28]