[Trang chu] [Kinh sach]

PHÁP HOA ĐỀ CƯƠNG

[mucluc][loigioithieu][loinguoidich][phamle][loidantua]

[p1][p2][p3][p4][p5][p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12]

[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28]


PHỤNG KHUYẾN HỐI TÀNG MẬT CƠ TỤNG VÀI TẮC

Tắc là khuôn phép để hành giả theo đó bắt chước mà hạ thủ công phu. Thông thường, h́nh thức của một tắc là một câu hỏi, tức một đề án. Nó là nguồn kích động hành giả, quyết định đi tới. Sức mạnh kích động này, chính là nghi t́nh, niệm nghi hay đại nghi.

Lại, khán công án gọi là tham công án. Công án cũng gọi là thoại đầu. Tham công án cũng gọi là tham thoại đầu, hoặc chiếu cố thoại đầu.

1 -  Thế Tôn xuát hiện do duyên nào,

            Chỉ bởi Liên Hoa pháp nhiệm mầu,

            Sao lại khoảng giữa c̣n chưa nói,

            Lúc sắp Niết-bàn, mới tuyên trao ?

2 - Tây lai v́ chỉ thẳng tâm tông,

            Cớ sao chín năm lặng ngồi không ?

            Hẳn đă đợi cơ, cơ chưa chín,

            Chín rồi, sau đó hiển chân không.

3 - Huệ Năng được pháp ấn Kim Cương,

            Sao lại quay về nam Lănh Dương ?

            Chẳng chịu v́ người tuyên pháp ấn,

            Bởi biết nhân tánh, mịt đêm trường.

Kinh nói: Này Xá-lợi-phất ! Pháp ấn của ta, v́ muốn lợi ích thế gian nên nói. Ở chỗ du phương, chớ vọng tuyên truyền. Nếu có người nghe, tùy hỷ đảnh thọ, phải biết kẻ ấy, chẳng c̣n thoái chuyển.

Bần đạo Thanh Đàm, nhàn ngâm tụng rằng:

            Nâng đứng trống cơm, đối tri âm,

            Duỗi tay không làm, vỗ trống tâm,

            Tập tập tầm tâm, tâm là tập,

            Tầm tâm tâm tập, tập tầm tâm.

            Tiếng trống hợp vận, tiếng tùng ngâm,

            Tịch chiếu tâm tông, tức tập tầm.

            Gió mát trăng trong, hằng tự tại,

            Tầm tâm chẳng được, dứt tầm tâm.

            Thôi thôi, tâm ta chẳng thể tầm,

            Tầm tâm dẫu được, chẳng là tâm.

            Đem đèn t́m lửa, ấy điên đảo,

            Chẳng bằng trước song, giữ một ngâm.

            Nam-mô A-di-đà Phật.

            Dừng đó một chỗ,

            Không ǵ chẳng xong.

Khổng Phu Tử nói:

            Đạo ta lấy một, xâu suốt đó.

Thích Sư Tử nói:

            Chỉ đây, một việc thật,

            Ngoài hai th́ chẳng chân.

Lư Lăo Tử nói:

            Rơ một muôn việc xong.

Ngâm:

            Động niệm tối sơ thành một chữ,

            Rốt ráo nguyên lai, một cũng không.

Niêm:

            Lành thay Thuần Đà! Lành thay Thuần Đà!

Tụng:

            Thôi nói hay, chẳng nói càn,

            Dở hay, tốt xấu, chớ rộn ràng,

            Kẻ muốn t́m hay mà lại vụng,

            Kia toan bắn sẻ, chẳng biết lang.

            Công danh cái thế, sương thu sớm,

            Phú quư kinh nhân, giấc mộng tràng,

            Chẳng hiểu xưa nay không một vật,

            Công phu luống phí dụng tâm can.

 

Ngày Quốc Khánh, trung tuần tháng 9, năm Quư Măo.

Viết tại viện Liêm Khê, Ninh B́nh.

(Long Phi, Quư Măo, Lộ Nguyệt, Trung hoán nhật)

Tỳ Kheo Thanh Đàm, Thiền sư Giác Đạo Tuân, Minh Chánh.

?


[mucluc][loigioithieu][loinguoidich][phamle][loidantua]

[p1][p2][p3][p4][p5][p6][p7][p8][p9][p10][p11][p12]

[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28]

[Trang chu] [Kinh sach]