DIỆU PHÁP LIÊN HOA GIẢNG GIẢI
[muc luc][loi dau sach][kinh lieu phap lien hoa]
[p1][p2-d1][p2-d2][p3-d1][p3-d2][p4][p5][p6][p7-d1][p7-d2][p8][p9][p10][p11][p12]
[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28][toat yeu toan bo kinh]
PHẨM 18: TÙY HỈ CÔNG ĐỨC Tùy là theo, hỉ là vui, người mà thấy ai làm điều thiện điều hay khởi tâm vui theo, th́ gọi là tùy hỉ. Ở trước, Phật đă so sánh công đức của người nghe, tin hiểu, thọ tŕ, đọc tụng, biên chép, giải nói kinh Pháp Hoa rồi. Giờ đây Phật lại nói công đức của người tùy hỉ khi thấy người khác thọ tŕ, đọc tụng... kinh Pháp Hoa như thế nào ? 1. CHÁNH VĂN : * Lúc bấy giờ, ngài Di-lặc Bồ-tát bạch Phật rằng: “Thế Tôn ! Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nào nghe kinh Pháp Hoa này mà tùy hỉ đó, được bao nhiêu phước đức ?” Liền nói kệ rằng: Sau khi Phật diệt độ Có người nghe kinh này Nếu hay tùy hỉ đó Lại được bao nhiêu phước ? * Khi đó, Phật bảo ngài Di-lặc Bồ-tát rằng: A-dật-đa ! Sau khi Như Lai diệt độ nếu có Tỳ-kheo, Tỳ-kheo ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di và người trí khác, hoặc lớn, hoặc nhỏ nghe kinh này mà tùy hỉ rồi, từ trong pháp hội ra đến chỗ khác, hoặc tại tăng phường, hoặc chỗ vắng vẻ, hoặc thành ấp, đường sá, xóm làng, ruộng rẫy, đem pháp đúng như chỗ đă nghe mà v́ cha mẹ tôn thân, thiện hữu tri thức tùy sức diễn nói. Các người đó nghe rồi tùy hỉ lại đi chuyển dạy người khác, người khác nghe rồi cũng tùy hỉ chuyển dạy, xoay vần như thế đến người thứ năm mươi. * A-dật-đa ! Công đức tùy hỉ của thiện nam tử, thiện nữ nhân thứ năm mươi đó, ta nay nói, ông phải lóng nghe. Nếu bốn trăm muôn ức vô số thế giới có sáu đường chúng sanh trong bốn loài sanh: thai sanh, noăn sanh, thấp sanh, hóa sanh hoặc có h́nh, không h́nh, có tưởng, không tưởng, chẳng phải có tưởng, chẳng phải không tưởng, không chân, hai chân, bốn chân, nhiều chân, tất cả trong số chúng sanh như thế, có người cầu phước tùy theo đồ ưa thích của chúng muốn đều cung cấp cho đó. Mỗi mỗi chúng sanh cho các trân bảo tốt: vàng, bạc, lưu ly, xa cừ, mă năo, san hô, hổ phách đầy cả Diêm- phù-đề và voi, ngựa, xe cộ, bảy báu làm thành những cung điện lầu gác v.v... Vị đại thí chủ đó bố thí như thế đủ tám mươi năm rồi mà nghĩ rằng: “Ta đă ban cho chúng sanh những đồ ưa thích tùy theo ư muốn, nhưng chúng sanh này đều đă già suy tuổi quá tám mươi, tóc bạc mặt nhăn gần chết chẳng lâu, ta phải dùng Phật pháp mà dạy bảo d́u dắt chúng.” Liền nhóm chúng sanh đó tuyên bày pháp giáo hóa, chỉ dạy lợi ích vui mừng. Đồng thời được đạo Tu-đà-hoàn, đạo Tư-đà-hàm, đạo A-na-hàm, đạo A-la-hán dứt hết cả hữu lậu, với những thiền định sâu đều được tự tại, đủ tám món giải thoát. Ư ông nghĩ sao ? Công đức của vị đại thí chủ đó được, có nhiều chăng ?” Ngài Di-lặc bạch Phật rằng: “Thế Tôn ! Công đức của người đó rất nhiều vô lượng vô biên. Nếu vị thí chủ đó chỉ thí tất cả đồ ưa thích cho chúng sanh, công đức đă vô lượng rồi, huống là làm cho đều được quả A-la-hán.” Phật bảo ngài Di-lặc: “Ta nay rành rẽ nói cùng ông, người đó đem tất cả đồ vui thích thí cho sáu đường chúng sanh trong bốn trăm muôn ức vô số thế giới, lại khiến được quả A-la-hán, công đức của người đó được chẳng bằng công đức của người thứ năm mươi kia nghe một bài kệ kinh Pháp Hoa mà tùy hỉ, trăm phần, ngh́n phần, trăm ngh́n muôn ức phần chẳng bằng một phần, nhẫn đến tính, đếm, thí dụ không thể biết được. A-dật-đa ! Người thứ năm mươi như thế, xoay vần nghe kinh Pháp Hoa, công đức tùy hỉ c̣n vô lượng vô biên a-tăng-kỳ, huống là người tối sơ ở trong hội nghe kinh mà tùy hỉ, phước đó lại hơn vô lượng vô biên a-tăng-kỳ không có thể sánh được. GIẢNG : Mở đầu ngài Di-lặc hỏi Phật: Người nghe kinh Pháp Hoa mà tùy hỉ th́ được bao nhiêu phước đức ? Phật v́ ngài Di-lặc nói phước đức của người nghe kinh Pháp Hoa mà tùy hỉ, rồi ở chỗ khác chuyển nói tuần tự cho đến người thứ năm mươi, th́ công đức của người thứ năm mươi này thù thắng hơn công đức của một thí chủ bố thí tứ sự bằng bảy báu sung măn, và dạy cho vô số chúng sanh thuộc bốn loài ở trong vô số thế giới tu chứng quả từ Tu-đà-hoàn tới A-la-hán. Ở đây, tôi không nói bốn loài chúng sanh trong vô số thế giới mà chỉ nói loài người trên quả đất này thôi. Ai nuôi dưỡng hết loài người trên quả đất cho no ấm, rồi dạy cho họ tu chứng quả A-la-hán, th́ phước đức chừng bao nhiêu? Với t́nh thức của phàm phu, chúng ta không thể nghĩ lường công đức của người đó, huống là vô số chúng sanh trong vô số thế giới, phước đức không thể toán số thí dụ nổi. Tại sao vậy ? V́ bố thí cúng dường là việc làm hữu vi, tuy có phước, nhưng phước hữu lậu sanh diệt nên có giới hạn. Và dù cho dạy vô số chúng sanh tu chứng quả A-la-hán, th́ cũng chỉ là Niết-bàn của một ngày, chớ chưa phải chứng được thể bất sanh bất diệt Như Lai. Nếu chứng được thể bất sanh bất diệt của Như Lai, mới có thể tùy duyên ứng hóa vô lượng thân mà độ sinh. C̣n chứng được Niết-bàn một ngày của A-la-hán, ch́m trong lặng lẽ không làm lợi ích cho chúng sanh được. V́ thế mà không b́ không sánh kịp. Người nghe kinh Pháp Hoa mà tùy hỉ tin nhận rồi giảng nói cho người khác nghe, người ấy đă nhận được cái nhân Phật chớ không phải cái nhân A-la-hán. Mà người đă nhận và tu cái nhân Phật th́ chắc chắn sẽ thành Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác. V́ vậy nên nói phước đức của người thứ năm mươi nghe kinh Pháp Hoa mà tùy hỉ, thù thắng hơn phước đức của người bố thí và dạy cho vô số chúng sanh ở trong vô số thế giới tu chứng A-la-hán. 2. CHÁNH VĂN : * A-dật-đa ! Nếu có người v́ kinh này mà qua đến tăng phường, hoặc ngồi, hoặc đứng, trong chốc lát nghe nhận, nhờ công đức đó chuyển thân sanh ra được voi ngựa, xe cộ, kiệu cáng bằng trân bảo tốt đẹp bậc thượng và được ở thiên cung. Nếu có người ngồi trong chỗ giảng pháp, sau lại có người đến bèn khuyên mời ngồi nghe, hoặc chia chỗ cho ngồi, công đức của người đó chuyển thân được chỗ ngồi của Đế-thích hoặc chỗ ngồi của Phạm vương, hoặc chỗ ngồi của Chuyển Luân thánh vương. * A-dật-đa ! Nếu lại có người nói với người khác rằng: “Có kinh tên Pháp Hoa nên cùng nhau qua nghe.” Liền nhận lời bảo nhẫn đến nghe trong giây lát, công đức của người đó chuyển thân được với Đà-la-ni Bồ-tát, sanh chung một chỗ, căn tánh lanh lợi, có trí huệ, trăm ngh́n muôn đời, trọn chẳng ngọng câm, hơi miệng chẳng hôi, lưỡi thường không bệnh, miệng cũng không bệnh, răng chẳng đen dơ, chẳng vàng, chẳng thưa, cũng chẳng thiếu rụng, chẳng so le, chẳng sếu găy, môi chẳng trớt, cũng chẳng rút túm, chẳng thô rít, chẳng ghẻ mụt, cũng chẳng sứt hư, cũng chẳng cong vẹo, chẳng dày chẳng lớn, cũng chẳng đen nám, không có các tướng đáng chê. Mũi chẳng xệp giẹp, cũng chẳng cong găy, sắc mặt chẳng đen, chẳng hẹp dài, cũng chẳng hóm găy, không có tất cả tướng chẳng đáng ưa, môi lưỡi răng nướu thảy đều nghiêm tốt, mũi lớn cao thẳng, diện mạo tṛn đủ, mày cao mà dài, trán rộng bằng thẳng, tướng người đầy đủ, đời đời sanh ra thấy Phật, nghe pháp tin nhận lời dạy bảo. A-dật-đa ! Ngươi hăy xem khuyên nơi một người khiến qua nghe pháp mà công đức như thế, huống là một ḷng nghe, nói, đọc, tụng, lại ở trong đại chúng v́ người phân biệt, đúng như lời dạy mà tu hành. Khi đó, đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng: * Nếu người trong pháp hội Được nghe kinh điển này Nhẫn đến một bài kệ Tùy hỉ v́ người nói Xoay vần dạy như thế Đến người thứ năm mươi Người rốt sau được phước Nay sẽ phân biệt đó. Như có đại thí chủ Cung cấp vô lượng chúng Đầy đủ tám mươi năm Tùy ư chúng ưa muốn Thấy chúng: tướng già suy Tóc bạc và mặt nhăn Răng thưa, thân khô gầy Nghĩ kia sắp phải chết Ta nay phải nên dạy Cho chúng được đạo quả Liền v́ phương tiện nói Pháp Niết-bàn chân thật Đời đều chẳng bền chắc Như bọt bóng ánh nắng Các ngươi đều nên phải Mau sanh ḷng nhàm ĺa. Các người nghe pháp đó Đều được A-la-hán Đầy đủ sáu thần thông Ba minh, tám giải thoát. Người năm mươi rốt sau Nghe một kệ tùy hỉ Người này phước hơn kia Không thể thí dụ được. Xoay vần nghe như thế Phước đó c̣n vô lượng Huống là trong pháp hội Người tùy hỉ ban đầu. Nếu có khuyên một người Dắt đến nghe Pháp Hoa Rằng: kinh này rất mầu Ngh́n muôn kiếp khó gặp Liền nhận lời qua nghe Nhẫn đến nghe giây lát Phước báu của người đó Nay nên phân biệt nói. Đời đời miệng không bệnh Răng chẳng thưa, vàng, đen, Môi chẳng dày teo thiếu Không có tướng đáng chê, Lưỡi chẳng khô đen ngắn Mũi cao lớn mà ngay Trán rộng và bằng thẳng Mặt, mắt đều đoan nghiêm Được người thấy ưa mến Hơi miệng không hôi nhơ Mùi thơm bông ưu-bát Thường từ trong miệng ra. Nếu cố đến tăng phường Muốn nghe kinh Pháp Hoa Giây lát nghe vui mừng Nay sẽ nói phước đó: Sau sanh trong trời, người Được voi, ngựa, xe tốt Kiệu, cáng bằng trân báu, Cùng ở cung điện trời. Nếu trong chỗ giảng pháp Khuyên người ngồi nghe kinh Nhơn v́ phước đó được Ṭa Thích, Phạm, Chuyển luân. Huống là một ḷng nghe Giải nói nghĩa thú kinh Đúng như pháp mà tu Phước đó chẳng lường được. GIẢNG : Tới đây, Phật nói công đức của người v́ kinh Pháp Hoa mà ngồi hoặc đứng nghe trong chốc lát, hoặc nhường chỗ hoặc mời ngồi nghe kinh, th́ được sanh lên cơi trời, được chỗ ngồi của Đế-thích, hay Phạm thiên và hưởng phước báo. Thông thường th́ người tu thập thiện suốt cả đời mà không lỗi giới, mới được sanh lên cơi trời cao nhất là trời Đao-lợi. C̣n ở đây, chỉ ngồi nghe hoặc nhường chỗ mời người nghe kinh Pháp Hoa một chút, là được sanh lên cơi trời Phạm thiên... như vậy là quá dễ. Song, Phật dạy người khéo biết và hướng dẫn người sống với Tri kiến Phật, dầu trong một thời gian ngắn, tuy ít mà họ có chút ḷng tin Tri kiến Phật th́ công đức cũng vô kể. Bởi v́ Tri kiến Phật là cái chân thật bất sanh bất diệt, tất cả pháp hữu vi không pháp nào sánh kịp. Chính v́ vậy mà trong sử ghi rằng: Phật sinh ra đi bảy bước, tay chỉ trời tay chỉ đất nói: “Thiên thượng thiên hạ duy ngă độc tôn”, trên trời dưới trời chỉ Ta là tôn quí. Ta là chỉ cho Tri kiến Phật thanh tịnh sáng suốt, có sẵn nơi mỗi người. Trong thế gian này, chỉ có Tri kiến Phật là cái thường hằng bất hoại, là hơn cả. Như vậy, tất cả công đức, tất cả vật quí báu, không có công đức nào, của báu nào bằng Tri kiến Phật. Nên người sống được với Tri kiến Phật dù chỉ trong chốc lát cũng là hơn tất cả. Kế tiếp Phật nói thêm, người nghe kinh Pháp Hoa, hoặc nhường chỗ, hoặc mời ngồi nghe kinh được phước đức, khi chuyển thân, căn tánh lanh lợi, có trí tuệ, trán, mày, mũi, miệng, răng, lưỡi... đều được tướng tốt đầy đủ, đời đời sanh ra gặp Phật nghe pháp. Ở đây, hơi đặt nặng về miệng. Tại sao? V́ miệng mời người nghe pháp và khuyên người đến nghe pháp. Nên mọi tật xấu nơi miệng không có và chính người mời nghe kinh đă có đủ ḷng tin đối với kinh Pháp Hoa, tức là đă biết ḿnh có Tri kiến Phật thanh tịnh sáng suốt, nên thể hiện ra ngoài vui tươi, hài ḥa thanh thoát... C̣n người sống với điên đảo vọng tưởng, th́ mặt nhăn má cóp gầy ốm, v́ ăn không ngon, ngủ không được nên tâm buồn bực, nếu mở miệng ra là nói những lời xấu xa bần tiện, là chửi thề, nói thô tục. Đó là miệng hôi hám, lời nhơ bẩn... Chúng ta thấy Phật giáo hóa rất khéo, Ngài nói kinh bao hàm cả sự và lư. Người thấu đạt được lư, sống với Tri kiến Phật của chính ḿnh th́ an nhàn tự tại, c̣n người chưa đạt được lư nương theo sự th́ biết nhường nhịn, khuyến khích nhau nghe kinh, đó cũng là hành động tốt đẹp. V́ vậy người nghe ở tŕnh độ nào cũng được lợi ích. Tóm lại, Phật so sánh công đức của người tùy hỉ khi nghe kinh Pháp Hoa. Công đức người ấy siêu việt thù thắng hơn người bố thí cúng dường tứ sự cho vô số chúng sanh ở trên vô số thế giới và dạy cho họ tu chứng quả A-la-hán. Và người tùy hỉ khuyến khích người nghe kinh Pháp Hoa được tướng tốt ở nơi trán, mặt, mày, mũi, miệng... ] |
[muc luc][loi dau sach][kinh lieu phap lien hoa]
[p1][p2-d1][p2-d2][p3-d1][p3-d2][p4][p5][p6][p7-d1][p7-d2][p8][p9][p10][p11][p12]
[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28][toat yeu toan bo kinh]