[Trang chu] [Kinh sach]

DIỆU PHÁP LIÊN HOA GIẢNG GIẢI

[muc luc][loi dau sach][kinh lieu phap lien hoa]

[p1][p2-d1][p2-d2][p3-d1][p3-d2][p4][p5][p6][p7-d1][p7-d2][p8][p9][p10][p11][p12]

[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28][toat yeu toan bo kinh]


PHẨM 24: DIỆU ÂM BỒ-TÁT 

Diệu Âm là tiếng nói hay đẹp nhiệm mầu. Tiếng nói như thế nào là nhiệm mầu ? Căn cứ trên nhân tu để được cái quả của một Bồ-tát. Bồ-tát Diệu Âm do nhiều đời nhiều kiếp tu hạnh cúng dường chư Phật âm nhạc và bát báu, nên được tiếng nói nhiệm mầu. Đó là nói theo nghĩa thông thường, c̣n nói theo lư th́ ở phẩm Dược Vương Bồ-tát Bổn Sự khi phá sắc ấm th́ Bồ-tát đốt thân và hai tay, vào Sơ địa và Nhị địa Bồ-tát. Giờ đây phẩm Diệu Âm Bồ-tát phá thọ ấm vào Tam địa Tứ địa Bồ-tát. Thọ ấm sâu hơn, nên khó phá.

1. CHÁNH VĂN :

* Lúc bấy giờ, đức Thích-ca Mâu-ni Phật từ nhục kế tướng đại nhân, phóng ra ánh sáng, và phóng ánh sáng nơi tướng lông trắng giữa chặng mày, soi khắp tám trăm muôn ức na-do-tha Hằng hà sa các cơi Phật ở phương Đông.

Qua khỏi số cơi đó có thế giới tên Tịnh Quang Trang Nghiêm. Nước đó có Phật hiệu: Tịnh Hoa Tú Vương Trí Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn, được vô lượng vô biên đại chúng Bồ-tát cung kính vây quanh, mà v́ chúng nói pháp.

Ánh sáng lông trắng của đức Thích-ca Mâu-ni Phật soi khắp cơi nước đó.

GIẢNG :

Ở đây Phật phóng quang ở hai chỗ, một là từ nhục kế ở trên đỉnh đầu, hai là ở giữa chặng mày. Như chúng ta đă biết, hào quang được phóng ra từ giữa chặng mày, tượng trưng cho trí tuệ không kẹt hai bên. Đó là cái nhân tu hành. C̣n hào quang được phóng ra từ nhục kế biểu trưng cho quả giác. V́ nhục kế trên đỉnh đầu là chỗ cao tột của con người, hào quang được phóng ra từ đó là nói lên kết quả tột cùng của sự giác ngộ. Hào quang ở giữa chặng mày là cái nhân giác ngộ. Nhân giác và quả giác đồng thời gặp nhau, nên ngang đây tướng của Bồ-tát Diệu Âm vượt hẳn những vị Bồ-tát trước. Bấy giờ Phật phóng quang qua vô số thế giới ở phương Đông, có một thế giới tên Tịnh Quang Trang Nghiêm của Phật Tịnh Hoa Tú Vương Trí, cơi nước này được hào quang của Phật rọi soi khắp tất cả.

2. CHÁNH VĂN :

* Lúc đó, trong nước Nhứt Thiết Tịnh Quang Trang Nghiêm có một vị Bồ-tát tên là Diệu Âm, từ lâu đă trồng các cội công đức, cúng dường gần gũi vô lượng trăm ngh́n muôn ức các đức Phật, mà đều được trọn nên trí huệ rất sâu, được môn “Diệu tràng tướng tam-muội”, “Pháp hoa tam-muội”, “Tịnh đức tam-muội”, “Tú vương hí tam-muội”, “Vô duyên tam-muội”, “Trí ấn tam-muội”, “Giải nhứt thiết chúng sanh ngữ ngôn tam-muội”, “Tập nhứt thiết công đức tam-muội”, “Thanh tịnh tam-muội”, “Thần thông du hí tam-muội”, “Huệ cự tam-muội”, “Trang nghiêm vương tam-muội”, “Tịnh quang minh tam-muội”, “Tịnh tạng tam-muội”, “Bất cộng tam-muội”, “Nhựt triền tam-muội” v.v... được trăm ngh́n muôn ức Hằng hà sa các đại tam-muội như thế.

Quang minh của đức Thích-ca Mâu-ni Phật soi đến thân vị Bồ-tát đó, liền bạch cùng đức Tịnh Hoa Tú Vương Trí Phật rằng: “Thế Tôn ! Con phải qua đến cơi Ta-bà để lễ lạy gần gũi cúng dường đức Thích-ca Mâu-ni Phật, cùng để ra mắt ngài Văn-thù-sư-lợi Pháp vương tử Bồ-tát, Dược Vương Bồ-tát, Dơng Thí Bồ-tát, Tú Vương Hoa Bồ-tát, Thượng Hạnh Ư Bồ-tát, Trang Nghiêm Vương Bồ-tát, Dược Thượng Bồ-tát.”

Khi đó, đức Tịnh Hoa Tú Vương Trí Phật bảo ngài Diệu Âm Bồ-tát: “Ông chớ có khinh nước Ta-bà sinh ḷng tưởng là hạ liệt. Thiện nam tử ! Cơi Ta-bà kia cao thấp không bằng, các núi đất đá đầy dẫy sự dơ xấu, thân Phật kém nhỏ, các chúng Bồ-tát thân h́nh cũng nhỏ, mà thân của ông cao đến bốn muôn hai ngh́n do-tuần, thân của ta sáu trăm tám mươi muôn do-tuần. Thân của ông tốt đẹp thứ nhứt, trăm ngh́n muôn phước sáng rỡ đẹp lạ, cho nên ông qua đó chớ khinh nước kia, hoặc ở nơi Phật, Bồ-tát cùng cơi nước mà sanh ḷng tưởng cho là hạ liệt.”

Ngài Diệu Âm Bồ-tát bạch với Phật đó rằng: “Thế Tôn ! Con nay qua cơi Ta-bà đều là do sức thần của Như Lai, do thần thông du hí của Như Lai, do công đức trí huệ trang nghiêm của Như Lai.”

GIẢNG :

Đây nói sở chứng của Bồ-tát Diệu Âm, Ngài do tu nhân cúng dường Phật âm nhạc và bát báu nhiều đời nhiều kiếp, nên được đầy đủ vô lượng tam-muội.

Hào quang của Phật Thích-ca soi đến thân của Bồ-tát Diệu Âm, Ngài cảm thọ hào quang Phật Thích-ca, liền xin Phật Tịnh Hoa Tú Vương Trí, đến cơi Ta-bà để lễ Phật Thích-ca và các Bồ-tát. Ở phẩm trước đă phá sắc ấm, phẩm này phá thọ ấm. Thọ ấm th́ thuộc về tinh thần. Nếu không xúc chạm, có thọ không ? Không. Nếu không có xúc th́ không có thọ. Bồ-tát Diệu Âm nhờ hào quang của Phật Thích-ca soi đến thân Ngài, Ngài tiếp xúc nên có cảm thọ lạc. Song, cơi Ta-bà mà Ngài muốn qua là nơi đất không bằng phẳng, nhiều hầm hố g̣ nổng, chúng sanh thân th́ nhỏ, ốm... biểu hiện của khổ đau. Nên khi Ngài xin phép được qua đó, th́ Phật Tịnh Hoa Tú Vương Trí dặn ḍ Ngài, chớ có khinh chê cơi Ta-bà là xấu, rồi tự thấy thân ḿnh là tốt. Thấy như vậy là có thọ khổ và thọ lạc sai biệt. Muốn cho thọ khổ và thọ lạc được b́nh đẳng, phải dùng trí tuệ quán chiếu cảm thọ do xúc mà có, nó không có tự thể cố định nên không thật. Cảm thọ không thật th́ khổ vui làm ǵ có thật ? Đó là phá được thọ ấm.

Bồ-tát Diệu Âm nói Ngài qua cơi Ta-bà được là nhờ sức thần và trí tuệ của Phật, chớ không phải khả năng của Ngài. Ngài ở nơi cảm thọ được tự tại là do trí tuệ Phật mà được. Như vậy, ở nơi sáu căn đều có lănh thọ, nhăn căn th́ thọ sắc trần, nhĩ căn th́ thọ thinh trần, tỹ căn th́ thọ hương trần, thiệt căn th́ thọ vị trần, thân căn th́ thọ xúc trần, ư căn th́ thọ pháp trần. Tuy nhiên, căn mà lanh lợi thông nhiếp nhứt là nhĩ căn, v́ khi đi đứng nằm ngồi nói nín thức ngủ, tai đều nghe được tiếng. Nên Bồ-tát tượng trưng cho cảm thọ của nhĩ căn tên là Diệu Âm.

3. CHÁNH VĂN :

* Lúc đó Ngài Diệu Âm Bồ-tát chẳng rời khỏi ṭa, thân chẳng lay động mà vào trong tam-muội, dùng sức tam-muội ở nơi núi Kỳ-xà-quật cách pháp ṭa chẳng bao xa hóa làm tám muôn bốn ngh́n các hoa sen báu: vàng diêm-phù-đàn làm cọng, bạc làm cánh, kim cang làm nhụy, chân-thúc-ca-bảo làm đài.

Bấy giờ, ngài Văn-thù-sư-lợi Pháp vương tử thấy hoa sen bèn bạch cùng Phật rằng: “Thế Tôn ! Đây do nhân duyên ǵ mà hiện điềm tốt này, có ngần ấy ngh́n muôn hoa sen: vàng diêm-phù-đàn làm cọng, bạc làm cánh, kim cang làm nhụy, chân-thúc-ca-bảo làm đài ?”

Khi ấy, đức Thích-ca Mâu-ni Phật bảo ngài Văn-thù-sư-lợi rằng: “Đó là Diệu Âm đại Bồ-tát từ cơi nước của đức Tịnh Hoa Tú Vương Trí Phật muốn cùng tám muôn bốn ngh́n Bồ-tát vây quanh mà đến cơi Ta-bà này, để cúng dường gần gũi lễ lạy nơi ta cũng muốn cúng dường nghe kinh Pháp Hoa.”

Ngài Văn-thù-sư-lợi bạch Phật rằng: “Thế Tôn ! Vị Bồ-tát đó trồng cội lành ǵ, tu công đức ǵ mà có được sức đại thần thông như thế ? Tu tam-muội ǵ ? Mong Phật v́ chúng con nói danh tự của tam-muội đó. Chúng con cũng muốn siêng tu hành đó. Tu hành môn tam-muội này mới thấy được sắc tướng lớn nhỏ oai nghi tấn chỉ của vị Bồ-tát đó. Cúi mong đức Thế Tôn dùng sức thần thông khi vị Bồ-tát đó đến khiến chúng con được thấy.”

Lúc ấy, đức Thích-ca Mâu-ni Phật bảo ngài Văn-thù-sư-lợi: “Đức Đa Bảo Như Lai đă diệt độ từ lâu đây, sẽ v́ các ông mà hiện bày thân tướng của Bồ-tát đó.”

Tức thời đức Đa Bảo Phật bảo Bồ-tát đó rằng: “Thiện nam tử đến đây ! Văn-thù-sư-lợi Pháp vương tử muốn thấy thân của ông.”

GIẢNG :

Bồ-tát Diệu Âm từ trong chánh định hiện ra nơi núi Kỳ-xà-quật, cách nơi nói kinh Pháp Hoa không bao xa, hiện ra hoa sen đẹp ngh́n cánh, nhụy, bông, cành, lá, cọng... đều làm bằng vật báu. Bồ-tát Văn-thù thấy hoa sen quí hiện ra, cho đó là điềm lành mới thưa hỏi Phật Thích-ca. Phật Thích-ca cho biết có Bồ-tát Diệu Âm sắp đến. Bồ-tát Văn- thù yêu cầu Phật nói cái nhân tu hành của Bồ-tát Diệu Âm, để các Ngài tu theo và thấy được Bồ-tát Diệu Âm. Điều này cho chúng ta thấy Bồ-tát mà được phước tướng trang nghiêm là do tu phước, tu định, tu tuệ... không phải ngẫu nhiên mà có.

Tại sao Phật Thích-ca không chỉ bày thân tướng Bồ-tát Diệu Âm cho thính chúng thấy, mà đợi Phật Đa Bảo gọi, Bồ-tát Diệu Âm mới hiện ? Như chúng ta đă biết thọ vui, thọ khổ là do cảm xúc mà có. Bản chất của cảm thọ là biết, biết khổ biết vui, biết không khổ biết không vui. Do có biết nên nói cảm thọ phát khởi từ tâm chân thật, chớ không phải ở ngoài vào, giống như sóng dậy từ mặt biển. Thế nên Phật Thích-ca không thể chỉ được, mà phải Phật Đa Bảo gọi Bồ-tát Diệu Âm mới hiện. Tức là tâm phải thật thanh tịnh mới thấy thọ từ tự tánh chân thật dấy động, nó là hư giả không thật.

4. CHÁNH VĂN :

* Bấy giờ, ngài Diệu Âm Bồ-tát nơi cơi nước kia ẩn mặt, cùng với tám muôn bốn ngh́n Bồ-tát đồng nhau qua cơi Ta-bà, ở các nước trải qua, sáu điệu vang động, thảy đều rưới hoa sen bằng bảy báu, trăm ngh́n nhạc trời chẳng trỗi tự kêu, mắt của vị Bồ-tát đó như cánh hoa sen xanh rộng lớn. Giả sử ḥa hiệp trăm ngh́n  muôn mặt trăng, diện mạo của Ngài tốt đẹp lại hơn nơi đây, thân sắc vàng ṛng vô lượng trăm ngh́n công đức trang nghiêm, oai đức rất thạnh, ánh sáng chói rực, các tướng đầy đủ như thân Na-la-diên bền chắc.

Ngài vào trong đài thất bảo bay lên hư không cách đất bằng bảy cây đa-la. Các chúng Bồ-tát cung kính vây quanh, mà đồng đến núi Kỳ-xà-quật ở cơi Ta-bà này, đến rồi xuống đài thất bảo, dùng chuỗi ngọc giá trị trăm ngh́n, đem đến chỗ Thích-ca Mâu- ni Phật, đầu mặt lễ chân Phật dưng chuỗi ngọc lên mà bạch Phật rằng: “Thế Tôn ! Đứùc Tịnh Hoa Tú Vương Trí Phật hỏi thăm đức Thế Tôn ít bệnh, ít khổ, đi đứng thơ thới, sở hành an vui chăng ? Bốn đại điều ḥa chăng ? Việc đời nhẫn được chăng ? Chúng sanh dễ độ chăng ? Không có người nhiều tham dục, giận hờn, ngu si, ganh ghét, bỏn xẻn, kiêu mạn chăng ? Không kẻ chẳng thảo cha mẹ, chẳng kính Sa-môn, tà kiến tâm chẳng lành, chẳng nhiếp năm t́nh chăng ?

Thế Tôn ! Chúng sanh hàng phục được các ma oán chăng ? Đức Đa Bảo Như Lai diệt độ từ lâu ở trong tháp bảy báu  có đến nghe pháp chăng ? Lại hỏi thăm đức Đa Bảo Như Lai: an ổn, ít khổ, kham nhẫn ở lâu được chăng ? Thế Tôn ! Nay con muốn  thấy thân đức Đa Bảo Phật, cúi mong Thế Tôn chỉ bày cho con được thấy.”

Lúc đó, đức Thích-ca Mâu-ni Phật nói với Phật Đa Bảo rằng: “Ông Diệu Âm Bồ-tát này muốn được ra mắt Phật.”

Đức Đa Bảo Phật liền nói với Diệu Âm Bồ-tát rằng: “Hay thay ! Hay thay ! Ông có thể v́ cúng dường đức Thích-ca Mâu-ni Phật và nghe kinh Pháp Hoa cùng ra mắt Văn-thù-sư-lợi v.v... nên qua đến cơi này.”

GIẢNG :

Ở đoạn trước đă phá sắc ấm rồi, tới đây là phá thọ ấm th́ tế nhị hơn, càng tế nhị là càng đẹp, sáng, bền, nên thân Bồ-tát Diệu Âm được diễn tả từ mặt đến mắt, màu da... không có cái đẹp, sáng, bền nào ở thế gian có thể sánh bằng. Sở dĩ thân Ngài được như thế là do Ngài tu vô lượng công đức và được nhiều tam-muội.

Bồ-tát Diệu Âm và các vị Bồ-tát phương khác, đến cơi Ta-bà ra mắt Phật Thích-ca và Phật Đa Bảo. Theo thể thức chung, trước là vấn an Phật, sau là hỏi thăm việc giáo hóa của Phật, chúng sanh có dễ độ không, chúng sanh nghiệp ác nặng nhiều hay ít, có hàng phục được ma oán chăng ? Sau nữa Bồ-tát Diệu Âm hỏi thăm Phật Đa Bảo và ngỏ ư muốn gặp Phật Đa Bảo. Phật Thích-ca giới thiệu Bồ-tát Diệu Âm với Phật Đa Bảo. Phật Đa Bảo tùy hỉ việc Bồ-tát Diệu Âm qua cơi Ta-bà, để ra mắt cúng dường Phật Thích-ca cùng nghe kinh Pháp Hoa và để gặp Bồ-tát Văn- thù. H́nh ảnh này nói lên ư nghĩa hành giả sau khi phá sắc ấm, tiếp theo là phá thọ ấm, xoay lại sống với Tri kiến Phật hằng hiện hữu.

5. CHÁNH VĂN :

* Lúc bấy giờ, ngài Hoa Đức Bồ-tát bạch Phật rằng: “Thế Tôn ! Ngài Diệu Âm Bồ-tát trồng cội lành ǵ, tu công đức ǵ, mà có sức thần thông như thế ?”

Đức Phật bảo ngài Hoa Đức Bồ-tát: “Thuở quá khứ có Phật hiệu Vân Lôi Âm Vương Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, cơi nước tên là Hiện Nhứt Thiết Thế Gian, kiếp tên Hỉ Kiến. Diệu Âm Bồ-tát ở trong một vạn hai ngh́n năm, dùng mười muôn thứ kỹ nhạc cúng dường đức Vân Lôi Âm Vương Phật cùng dưng lên tám muôn bốn ngàn cái bát bảy báu. Do nhân duyên quả báo đó nay sanh tại nước của đức Tịnh Hoa Tú Vương Trí Phật, có sức thần như thế.

Hoa Đức ! Ư ông nghĩ sao ? Thuở đó, nơi chỗ đức Vân Lôi Âm Vương Phật, Diệu Âm Bồ-tát cúng dường kỹ nhạc cùng dưng bát báu lên đó, đâu phải người nào lạ, chính nay là Diệu Âm đại Bồ-tát đây.

Hoa Đức ! Diệu Âm Bồ-tát này đă từng cúng dường gần gũi vô lượng các đức Phật, từ lâu trồng cội công đức, lại gặp Hằøng hà sa trăm ngh́n muôn ức na-do-tha đức Phật.

GIẢNG :

Ở phẩm Dược Vương, Phật nói bố thí quốc thành thê tử là những món ngoại tài, công đức không thể sánh bằng cúng dường thân mạng là nội tài. Tại sao ở đây Bồ-tát Diệu Âm cúng dường âm nhạc và bát bảy báu là hai món ngoại tài, công đức lại thù thắng hơn Bồ-tát Dược Vương ? Ư này nếu chúng ta không hiểu th́ thấy có cái ǵ mâu thuẫn. Như trước đă nói, phẩm Diệu Âm Bồ-tát là phần : phá thọ ấm. Thọ ấm là cảm thọ của sáu căn nhăn, nhĩ, tỹ, thiệt, thân, ư; trong sáu căn ấy nhăn và nhĩ là đại biểu. Hằng ngày chúng ta đau khổ phần lớn là do thấy và nghe, nghe tiếng khen lời chê, nghe tiếng từ ái ḥa nhă... nên có buồn vui. Nếu chúng ta nghe tất cả tiếng, không dấy niệm phân biệt tốt xấu khen chê; khi nghe tiếng, biết ḿnh đang nghe tiếng, không cảm thọ buồn vui, đó là xả thọ, là cúng dường âm nhạc. Bát bằng bảy báu tốt đẹp chỉ cho sắc pháp, mắt tiếp xúc sắc pháp mà không có cảm thọ vui hay buồn, đó là xả sắc tướng, là cúng dường bát báu. Như vậy, mắt thấy sắc tai nghe tiếng; biết rơ sắc tiếng là huyễn hóa không thật, nên tâm không kẹt không dính và không bị nó quấy nhiễu, đó là phá thọ ấm. Trước đốt thân, đốt cánh tay là phá sắc ấm, đây là phá thọ ấm. Thọ ấm từ nơi tâm phát ra khi tiếp với ngoại trần, nên tế nhị và sâu hơn sắc ấm một tầng. Nên đây diễn tả thân tướng Bồ-tát Diệu Âm trang nghiêm hơn thân tướng Bồ-tát Dược Vương.

6. CHÁNH VĂN :

* Hoa Đức, ông chỉ thấy Diệu Âm Bồ-tát thân h́nh ở tại đây, mà Bồ-tát đó hiện các thứ thân h́nh, nơi nơi v́ hàng chúng sanh nói kinh điển này.

Hoặc hiện thân Phạm vương, hoặc hiện thân Đế-thích, hoặc hiện thân Tự Tại thiên, hoặc hiện thân Đại Tự Tại thiên, hoặc hiện thân Thiên đại tướng quân, hoặc hiện thân Tỳ Sa-môn thiên vương, hoặc hiện thân Chuyển Luân thánh vương, hoặc hiện thân các tiểu vương, hoặc hiện thân trưởng giả, hoặc hiện thân cư sĩ, hoặc hiện thân Tể quan, hoặc hiện thân Bà-la-môn, hoặc hiện thân Tỳ-kheo, Tỳ-kheo ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, hoặc hiện thân phụ nữ  của Tể quan, hoặc hiện thân phụ nữ của Bà-la-môn, hoặc hiện thân đồng nam đồng nữ, hoặc hiện thân trời, rồng, dạ-xoa, càn-thát-bà, a-tu-la, ca-lâu-la, khẩn-na-la, ma-hầu-la-dà, nhân cùng phi nhân v.v... mà nói kinh này.

Bao nhiêu địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh và các chỗ nạn đều có thể cứu giúp, nhẫn đến trong hậu cung của vua biến làm thân người nữ mà nói kinh này.

GIẢNG :

Đây nói lên diệu dụng của Bồ-tát Diệu Âm. Trước phá sắc ấm, thân đă trang nghiêm tự tại rồi, bây giờ phá luôn thọ ấm nữa th́ diệu dụng càng tự tại và mạnh mẽ hơn, nên Ngài có báo thân đẹp đẽ trang nghiêm. Lại có Ứng thân tùy theo sở cầu của chúng sanh, mà thị hiện giáo hóa cho mọi người biết và nhận ra Tri kiến Phật. Như vậy, tùy chúng sanh ở trong loại nào là Ngài hiện thân loài ấy để hóa độ; nơi nơi chốn chốn Ngài đều Ứng thân thị hiện không thiếu vắng. Đó là Bồ-tát tu tới Tam địa trở lên đă có Ứng thân. Trước Phật phóng quang từ giữa chặng mày, rồi phóng quang ở trên đảnh, đó là chỉ cho cái dụng của nhân và quả hợp nhau, nên Bồ-tát có thể hiện thân Phật và Phật diệt độ được.

7. CHÁNH VĂN:

Hoa Đức! Diệu Âm Bồ-tát này, hay cứu hộ các chúng sanh trong cơi ta-bà, Diệu Âm Bồ-tát này biến hóa hiện các thứ thân h́nh như thế ở tại cơi ta-bà này v́ chúng sanh mà nói kinh Pháp Hoa, ở nơi trí huệ thần thông biến hóa không hề tổn giảm. Vị Bồ-tát này dùng ngần ấy trí huệ sáng soi cơi ta-bà, khiến tất cả chúng sanh đều được hiểu biết, ở trong Hằng hà sa cơi nước trong mười phương cũng lại như thế.

Nếu chúng sanh đáng dùng thân Thanh văn được độ thoát, liền hiện thân h́nh Thanh văn mà v́ đó nói pháp.

Đáng dùng thân h́nh Duyên giác được độ thoát, liền hiện thân Duyên giác mà v́ đó nói pháp.

Đáng dùng thân h́nh Bồ-tát được độ thoát, liền hiện thân h́nh Bồ-tát mà v́ đó nói pháp.

Đáng dùng thân h́nh Phật được độ thoát, liền hiện thân h́nh Phật mà v́ đó nói pháp.

Theo chỗ đáng độ mà v́ chúng hiện các thứ thân h́nh như thế, nhẫn đến đáng dùng diệt độ mà được độ thoát liền thị hiện diệt độ.

Hoa Đức ! Diệu Âm đại Bồ-tát trọn nên sức đại thần thông trí huệ, việc đó như thế.

Lúc ấy, ngài Hoa Đức Bồ-tát bạch cùng Phật rằng: “Thế Tôn ! Ngài Diệu Âm Bồ-tát sâu trồng căn lành. Thế Tôn ! Bồ-tát đó trụ tam-muội ǵ mà có thể ở các nơi biến hiện thân h́nh độ thoát chúng sanh như thế?”

Phật bảo ngài Hoa Đức Bồ-tát: “Thiện nam tử ! Tam-muội đó tên là “Hiện nhứt thiết sắc thân”.

Diệu Âm Bồ-tát trụ trong tam-muội đó có thể nhiêu ích vô lượng chúng sanh như thế.

GIẢNG:

Bồ-tát Diệu Âm tùy theo sở cầu của chúng sanh mà thị hiện hóa thân Thanh văn, Bồ-tát, Phật để giáo hóa chúng sanh. Bồ-tát Hoa Đức thấy vậy mới hỏi Phật: Bồ-tát Diệu Âm trụ trong tam-muội nào mà hiện được thân như vậy ? Phật nói Bồ-tát Diệu Âm trụ trong tam-muội Hiện nhứt thiết sắc thân. Tam-muội Hiện nhứt thiết sắc thân có nghĩa là người sống được với Tri kiến Phật, thấy thọ uẩn chợt có, chợt không, vô thường huyễn hóa không thật, nên không chấp thọ uẩn là ngă. Do chấp thọ uẩn là ngă nên bị trói buộc bởi thọ ở mắt, ở tai, ở mũi, ở lưỡi, ở thân, ở ư, v́ vậy không tự tại vô ngại. Giờ đây cảm thọ ở sáu căn đă phá vỡ, chấp thọ là ngă không c̣n, thể nhập bản thể rộng lớn là Pháp thân, mà Pháp thân th́ có diệu dụng không thể lường, nên ứng hiện thân tự tại không ngại, để hóa độ mọi loài chúng sanh.

8. CHÁNH VĂN :

* Lúc nói phẩm “Diệu Âm Bồ-tát” này, những Bồ-tát cùng đi chung với Diệu Âm Bồ-tát tám muôn bốn ngh́n người đều được: “Hiện nhứt thiết sắc thân tam-muội”. Vô lượng Bồ-tát trong cơi Ta-bà này cũng được tam-muội đó và đà-la-ni.

Khi ngài Diệu Âm đại Bồ-tát cúng dường đức Thích-ca Mâu-ni Phật và tháp của Đa Bảo Phật xong rồi, trở về bổn độ, các nước trải qua đều sáu điệu vang động, rưới hoa sen báu, trỗi trăm ngh́n muôn ức các thứ kỹ nhạc, đă đến bổn quốc cùng tám muôn bốn ngh́n Bồ-tát vây quanh đến chỗ đức Tịnh Hoa Tú Vương Trí Phật mà bạch rằng: “Thế Tôn ! Con đến cơi Ta-bà lợi ích chúng sanh, ra mắt đức Thích-ca Mâu-ni Phật và ra mắt tháp đức Đa Bảo Phật lễ lạy cúng dường, lại ra mắt Văn-thù-sư-lợi Pháp vương tử Bồ-tát, Dược Vương Bồ-tát, Đắc Cần Tinh Tấn Lực Bồ-tát, Dơng Thí Bồ-tát, cũng làm cho tám muôn bốn ngh́n vị Bồ-tát này được “Hiện nhứt thiết sắc thân tam-muội”.

Lúc nói phẩm “Diệu Âm Bồ-tát lai văng” này, bốn muôn hai ngh́n vị thiên tử được Vô sanh pháp nhẫn. Hoa Đức Bồ-tát được Pháp Hoa tam-muội.

GIẢNG :

Bồ-tát Diệu Âm do cảm thọ hào quang của Phật Thích-ca, nên đến cơi Ta-bà lễ Ngài và Phật Đa Bảo, cùng thăm viếng các vị Bồ-tát ở cơi này. Làm Phật sự xong, Bồ-tát Diệu Âm trở về bổn quốc. Các vị Bồ-tát theo Ngài và những vị Bồ-tát ở cơi Ta-bà đều được chánh định Hiện sắc thân tam-muội, số đông thiên tử th́ được Vô sanh pháp nhẫn. Bồ-tát Hoa Đức th́ được Pháp Hoa tam-muội. Tất cả đều nhờ duyên phước nghe Phật nói Bồ-tát Diệu Âm văng lai.

Như trước đă nói, cảm thọ là do ngoại trần xúc chạm với nội căn, nếu ngoại trần hết xúc chạm với nội căn th́ cảm thọ hết. Ư nghĩa trên biểu trưng qua h́nh ảnh Bồ-tát Diệu Âm văng lai. Ngài từ phương xa đến xong việc rồi đi, không thường trụ. Cảm thọ là vô thường nếu chúng ta dùng trí huệ thấy rơ nó không lầm, th́ sẽ được cái chân thường, không c̣n bị chi phối bởi khổ vui nữa. Nếu chúng ta c̣n kẹt trong khổ vui tạm bợ, th́ không bao giờ thấy được cái chân thường. Đối với sắc ấm, phá nó đă là khó; bây giờ, xả thọ ấm lại càng khó hơn, v́ nó thuộc về tâm vi tế hơn nên khó xả. Ví dụ như thân bị đạp gai, nhổ gai xong, xức thuốc ít hôm lành, là hết cái khổ đau nhức nơi thân. Nhưng bị vu khống chúng ta thấy đó là sỉ nhục, nên tâm bất an, nhớ hoài, buồn dai dẳng khó quên. Thế nên cảm thọ tuy vi tế, song khó phá. Cái nhân tu và quả chứng liên hệ mật thiết không rời nhau. Tu, thiết yếu là phải thực hành cho được những điều Phật và Bồ-tát đă hành và dạy cho chúng ta. Phần Nhập Tri kiến Phật là phần thực hành, nên Phật nói lên công hạnh của các vị Bồ-tát để cho chúng sanh theo đó mà tu.

]

 

[muc luc][loi dau sach][kinh lieu phap lien hoa]

[p1][p2-d1][p2-d2][p3-d1][p3-d2][p4][p5][p6][p7-d1][p7-d2][p8][p9][p10][p11][p12]

[p13][p14][p15][p16][p17][p18][p19][p20][p21][p22][p23][p24][p25][p26][p27][p28][toat yeu toan bo kinh]

[Trang chu] [Kinh sach]